Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Buổi sáng, Hứa Kiều ngủ thêm hai tiếng đồng hồ.

Lúc tỉnh dậy, tinh thần lập tức sảng khoái hẳn, cô thay đồ đi ra phòng khách.

Lục Dương đang chuẩn bị cơm trưa.

“Chị cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta đã thỏa thuận là cuối tuần em sẽ nấu cơm rồi mà.”

Lục Dương đứng đằng sau tấm cửa trượt trong suốt của phòng bếp, cảnh giác nói trước chỉ vì sợ Hứa Kiều xông vào đây giành xẻng bếp với cậu ấy.

Hứa Kiều coi Lục Dương như em trai mình nhưng cậu em trai cao một mét tám này hoàn toàn đủ khả năng để san sẻ một phần việc nhà với cô nên cô cũng vui vẻ hưởng thụ ngày ba bữa được nấu cơm cho chỉ việc ngồi ăn.

Cô ngồi tựa người vào sô pha, mở máy tính bảng lên xem chương trình truyền hình.

Hơn một trăm năm trước, nhân loại bước sang kỷ nguyên mới theo một cách vô cùng thảm khốc.

Khi bốn căn cứ lớn nhất mới thành lập, những người còn sống sót dốc sức xây dựng căn cứ mới không quản ngày đêm, bận rộn lo kiếm điểm tích lũy đủ để sinh tồn, hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề giải trí.

Cho tới khi căn cứ được xây dựng xong, những người sống sót có lại cuộc sống tương đối ổn định, khi đó, các lĩnh vực như truyền hình - điện ảnh, âm nhạc, nghệ thuật lại mới được công chúng chú ý tới.

Khác với kỷ nguyên cũ, các bộ phim truyền hình - điện ảnh trong kỷ nguyên mới đều lấy dị năng giả làm nhân vật chính.

Có phim nói về hành trình phấn đấu của dị năng giả sinh ra trong một gia đình toàn người bình thường, lại có phim tâm lý tình cảm lãng mạn nói về một nữ chính bình thường, lương thiện, xinh đẹp, kiên cường tình cờ gặp gỡ một dị năng giả mạnh mẽ.

Có phim máu chó phơi bày cuộc sống xa hoa của dị năng giả cao cấp, đương nhiên cũng có phim quân nhân hay phim anh hùng đánh nhau với dị thú được chính quyền hết sức ủng hộ.

Sở thích của Hứa Kiều rất đa dạng, chỉ cần là phim hay thì thể loại nào cô cũng xem.

Lúc cạn phim để xem, ngay cả thể loại phim dùng tay không để xé xác dị thú cô cũng xem.

Gần đây có một bộ phim mới phát hành khai thác đề tài về tình yêu giữa con người và động vật.

Lục Dương mở cửa trượt ra, trông thấy Hứa Kiều đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng không chớp mắt, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, nụ cười ngọt ngào như mật.

Lục Dương bưng đồ ăn lại gần, liếc nhìn màn hình.

Một con hổ to đang ngồi xổm, nhân vật nữ chính xinh đẹp nhưng vẫn không mất vẻ oai hùng đứng trước mặt nó, hai tay nâng đầu hổ lên, ghì trán mình lên trán nó.

Xa xa, ráng chiều hắt tới, bao phủ một người, một hổ trong quầng sáng vàng êm dịu.

Lục Dương: “Loại phim dễ khiến người xem có những nhận thức sai lầm thế này mà cũng có thể vượt qua được khâu kiểm duyệt à? Nếu như nữ chính thực sự gặp phải loài dị thú này ở bên ngoài căn cứ thì đã bị ăn sạch không chừa lại một mẩu xương nào rồi.”

Hứa Kiều: “Dị năng giả đã dám chiến đấu với dị thú thì sẽ không mất cảnh giác, không dám đi chiến đấu nữa chỉ vì một bộ phim truyền hình, xem cho vui thôi thì có làm sao?”

“Với lại, con hổ trong phim này vốn rất tốt bụng, những loài dị thú, dị trùng khác đều được khắc họa hết sức sống động trên màn ảnh, đầu phim cũng đã có gắn cảnh báo cấm người chưa thành niên xem phim này rồi.”

Hứa Kiều nói xong, đột nhiên nhớ ra Lục Dương là học sinh trung học bèn úp ngay máy tính bảng xuống.

Lục Dương: “...”


Chẳng mấy chốc trên bàn ăn đã bày xong hai món ăn gồm một rau, một thịt đầy ăm ắp.

Hứa Kiều kể cho Lục Dương nghe chuyện mình tình cờ gặp bạn học cũ.

Lục Dương: “Chẳng phải chị vẫn chưa tìm được đồng đội hay sao? Mạnh Ly mạnh như vậy, sao chị không hỏi chị ấy thử xem?”

Hứa Kiều: “Tính cô ấy lạnh lùng lắm, lúc nào cũng độc lai độc vãng.

Năm đó, lúc bọn chị đi thực tập tốt nghiệp, bốn trong số năm thành viên trong đội đều trao đổi phương thức liên lạc với nhau, chỉ có mình cô ấy là không kết bạn với mọi người.”

Hứa Kiều đã tận mắt chứng kiến hai người trong đội tới hỏi xin phương thức liên lạc của Mạnh Ly, cũng đã chính tai nghe thấy Mạnh Ly từ chối đầy lạnh nhạt, xa cách.

Cho nên cô và thành viên còn lại trong đội cực kỳ thức thời, không lại hỏi xin phương thức liên lạc nữa.

Lục Dương: “Lúc ở trường thì còn có thể độc lai độc vãng được nhưng chẳng lẽ ra trường rồi mà chị ấy vẫn đi làm nhiệm vụ một mình hay sao?”

Tiểu đội lính đánh thuê đơn giản nhất cũng phải có hai lính chiến đấu, một trị liệu sư, trừ phi vì những lý do đặc biệt mà thực sự không thể tìm được đồng đội.

Hứa Kiều: “Chị giúp cô ấy chỉ là vì nể tình bạn cũ mà thôi.

Nếu cô ấy không muốn nói về những chuyện không liên quan tới vấn đề trị liệu cho một người bạn học chỉ từng hợp tác một lần như chị thì chị cũng không muốn lỗ mãng đề nghị được vào chung đội với cô ấy, làm vậy cứ như thể là chị đòi cô ấy phải báo đáp chị vậy.”

Lục Dương: “Vậy thì chị mau mau tìm tiểu đội nào đáng tin cậy đi.

Càng để muộn càng có nhiều lính đánh thuê thời vụ đăng ký làm nhiệm vụ cơ bản đấy.

Coi chừng chị không chen chân nổi lên tàu bay đó nhé.”

Thời hạn của mỗi đợt làm nhiệm vụ cơ bản kéo dài nửa năm.

Ai bạo gan thì làm sớm, ai nhát gan thì sẽ lần lữa cho tới sát hạn chót.

Lục Dương nghĩ, đây sẽ là lần duy nhất cậu ấy không đi làm nhiệm vụ cùng Hứa Kiều.

Đợi thi cấp ba xong, lúc đó cậu ấy đã thức tính tinh thần thể rồi.

Chỉ cần tinh thần thể của cậu ấy cũng giống ba mình thì sau này mỗi lần làm nhiệm vụ, cậu ấy đều có thể đi làm cùng Hứa Kiều.

...

Hứa Kiều còn để tâm chuyện tìm tiểu đội hơn Lục Dương nhiều.

Sau khi chọn tới chọn lui cả buổi chiều, tới sáng chủ nhật, Hứa Kiều đeo một chiếc túi đeo chéo nhỏ đi ra ngoài.

Lục Dương muốn đi theo cô, sợ cô phải chịu thiệt thòi ở một nơi hỗn tạp như Hiệp hội Lính đánh thuê.

Cậu ấy rất cao, nếu người khác chỉ nhìn bề ngoài thì không thể biết cậu ấy đã thức tỉnh tinh thần thể hay chưa, tốt xấu gì cũng có thể hù dọa được kẻ khác.

Hứa Kiều: “Nếu như ngay cả tới Hiệp hội Lính đánh thuê mà chị còn phải có em đi cùng thì làm gì có tiểu đội nào dám tuyển chị về làm trị liệu sư chứ?”

Mặc dù các lính đánh thuê luôn cố gắng bảo vệ trị liệu sư của đội mình nhưng điều kiện tiên quyết là trị liệu sư cũng phải có khả năng tự lập, chứ không thể là loại nhát như cáy, chuyện gì cũng đều ỷ lại đồng đội.


Lục Dương không phản bác được.

Hứa Kiều ra khỏi nhà, đóng cửa lại.

Lúc đi ra khỏi cửa khu nhà, cô bất ngờ phát hiện ra hàng xóm mới của mình đã kê một chiếc ghế mây đằng sau cửa cổng hàng rào trong khoảng sân nhỏ của nhà họ Lục.

Nắng sớm sáng sủa, ấm áp.

Anh ngồi khoan khoái tựa người lên chiếc ghế mây.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi thì không thể biết anh đang nhắm mắt tận hưởng buổi tắm nắng hay đang ngắm nhìn khu vườn tràn trề nhựa sống.

Hứa Kiều bất giác bước nhẹ chân.

Khi cô đang định lặng lẽ đi ra ngoài, miễn quấy rầy tới khoảnh khắc thư thái của hàng xóm mới thì Tần Trì đang ngồi dựa vào lưng ghế rộng rãi bỗng nhiên quay đầu nhìn qua chỗ cô.

Trông thấy Hứa Kiều, anh chuyển từ tư thế dựa lưng vào ghế sang một loại tư thế tự nhiên, tùy ý hơn.

Anh cười, chào hỏi cô: “Chào buổi sáng, cô Hứa.

Mới sớm thế này mà cô đã đi ra ngoài rồi à?”

Hứa Kiều đã quen với thái độ lịch sự của anh, cô cười đáp: “Đúng vậy, tôi có việc phải tới Hiệp hội Lính đánh thuê nên đi sớm một chút để tránh phải chen chúc trên tàu điện ngầm.”

Trụ sở chính của Hiệp hội Lính đánh thuê được đặt tại khu vực trung tâm.

Ở khu vực vành đai 2, hiệp hội có bốn chi nhánh Đông, Tây, Nam, Bắc để phục vụ lính đánh thuê chuyên nghiệp và thời vụ của từng vùng.

Các lính đánh thuê có thể nhận nhiệm vụ thông qua máy tính bảng nên thông thường họ chỉ tới hiệp hội để báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, đổi điểm tích lũy, mua sắm vũ khí, đăng kí hoặc thay đổi thông tin thành viên của tiểu đội, v.v…

Đại sảnh tầng một của hiệp hội rộng rãi và sáng sủa, lại có lực lượng bảo vệ duy trì trật tự, cho nên các lính đánh thuê cũng thích tới đại sảnh của hiệp hội để tuyển thành viên, thậm chí tiến hành giao dịch trực tiếp ở đại sảnh.

Tần Trì chuyển tới đây từ thứ sáu.

Hai ngày nay, ngoại trừ liên lạc với hai người chủ nhà trẻ tuổi, anh còn đi dạo, mua thức ăn, lúc ra vào tòa nhà cũng có tiếp xúc với hàng xóm của năm tòa khác.

Tần Trì ăn mặc đàng hoàng, nói năng lịch thiệp, dân đi làm bình thường không có nhiều thời gian nói chuyện xã giao với anh, chỉ có một vài ông bà già đã về hưu thích nói chuyện với Tần Trì.

Trong số này có “người nhiệt tình” còn chủ động nói cho anh biết tình hình của nhà họ Lục và nhà họ Hứa, kể cả chuyện suốt bốn thế hệ nhà họ Hứa đều được di truyền tinh thần thể hoa sen, làm trị liệu sư cấp C.

Tần Trì không mấy hứng thú với chuyện nhà người khác nhưng tính anh rất kiên nhẫn, lần nào anh cũng mỉm cười nghe các hàng xóm đã ở đây lâu kể hết câu chuyện.

Đối với Tần Trì, chủ nhà kiêm hàng xóm đối diện nhà anh là người đáng được anh chú ý hơn những hàng xóm tầng khác, cho nên anh cũng quan tâm hỏi thêm một câu: “Cô Hứa tới hiệp hội có công chuyện gì vậy?”

Cùng một nội dung câu hỏi nhưng có người hỏi thì nghe hùng hổ, đáng sợ, có người lại như thể chỉ hỏi thăm một câu cho phải phép.

Hứa Kiều cảm nhận được sự quan tâm đúng mực từ phía Tần Trì, không phải muốn điều tra chuyện riêng của cô, cũng không phải hỏi quấy quá cho qua chuyện.


Hứa Kiều đứng bên ngoài hàng rào cao đến eo, bất đắc dĩ đáp: “Tôi tới đó để thử vận may xem có thể tìm được tiểu đội lính đánh thuê nào đáng tin cậy để gia nhập hay không.”

Câu trả lời này rất khớp với phỏng đoán của Tần Trì.

Ánh mắt của anh chuyển từ đôi má trắng ngần của cô chủ nhà sang một ngôi nhà nhỏ khác sau lưng cô.

Tần Trì rất hài lòng về hoàn cảnh nơi ở hiện tại.

Ít nhất là trong vòng hai, ba năm anh tĩnh dưỡng, anh hy vọng có thể duy trì được hiện trạng thoải mái này.

Theo luật của căn cứ, tài sản của cư dân chỉ được kế thừa trong vòng ba đời trực hệ, không được chuyển nhượng cho bạn bè hay họ hàng xa.

Nếu như Hứa Kiều hy sinh trong khi làm nhiệm vụ thì căn hộ 101 bên cạnh sẽ thành tài sản của căn cứ, chính quyền sẽ tổ chức bán lại nó cho người mua mới.

Đến lúc đó, liệu hàng xóm mới có thể sửa sang ngôi nhà thành không gian dễ chịu như hiện tại không?

Tần Trì: “Nhắc tới chuyện này mới nhớ, tôi mới chuyển từ căn cứ khác tới đây, vẫn chưa làm nhiệm vụ sáu tháng một lần, lại cũng không có đồng đội.

Nếu cô Hứa không chê thì liệu có thể dẫn tôi theo cùng được không?”

Hứa Kiều ngạc nhiên: “Anh, anh chắc là dị năng giả cao cấp đúng không? Tôi chỉ là trị liệu sư cấp C thôi, tiểu đội mà tôi có thể gia nhập cũng chỉ là cấp C…”

Tần Trì cười nói: “Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi được cô Hứa hiểu lầm như vậy.

Tôi quên chưa giới thiệu, tôi là dị năng giả hệ không gian và hệ phong cấp C, sở trường là cận chiến, đánh tầm xa, kiểm soát.”

Hứa Kiều mừng rỡ đáp: “Vậy thì tốt quá, nếu có anh đi cùng thì tôi cũng có thể gia nhập một tiểu đội tốt hơn.”

Các dị năng giả hệ không gian luôn rất được săn đón.

Với điều kiện của Tần Trì thì anh dư sức nhận được lời mời của tiểu đội lính đánh thuê cấp B, nếu may mắn thì ngay cả tiểu đội cấp A hơi yếu một chút cũng sẵn sàng tuyển anh về đội.

Tần Trì: “Cô chờ một lát nhé, tôi đi thay đồ.”

Hứa Kiều gật đầu, trông thấy anh cất ghế mây vào trong không gian, mở cửa cổng hàng rào đi vào trong.

Ba phút sau, Tần Trì xuất hiện lại trước cửa khu nhà.

Anh mặc một chiếc áo gió, quần chiến đấu màu đen, chân đi một đôi ủng chiến bằng da màu đen.

Lúc mới nhìn thấy hàng xóm mới lần đầu, Hứa Kiều cảm thấy anh có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng rồi nụ cười ấm áp, lịch sự của anh nhanh chóng xua tan ấn tượng ban đầu này.

Bây giờ nhìn thấy Tần Trì mặc nguyên cây đồ đen, Hứa Kiều lại nhớ tới ấn tượng thoáng qua hồi đầu.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô, Tần Trì mỉm cười, khuôn mặt lại ôn hòa trở lại: “Tôi không thích mặc trang phục kiểu này lắm nhưng vì chưa từng đi xin gia nhập tiểu đội lính đánh thuê lần nào, tôi sợ nếu như mình mặc quần tây, áo sơmi thì e là sẽ bị nhìn ngó và gặp phải rắc rối không cần thiết.”

Hứa Kiều: “...!Anh nói đúng, anh mặc quần tây, áo sơ mi trông giống một học giả hơn.” Ngoài ra còn giống một người thừa kế của gia đình giàu có.

Tần Trì: “Chúng ta đi xe ô tô nhé?”

Hứa Kiều: “Được thôi, anh cho tôi đi ké với nhé.”

Ra tới ngoài đường, Tần Trì lấy chiếc xe sang khiêm tốn của mình ra, hơi khom lưng, mở giúp cửa ghế phụ lái cho Hứa Kiều.

“Cảm ơn anh.” Hứa Kiều lúng túng ngồi vào xe.

Trong xe có hương thơm thoang thoảng.


Nhân lúc Tần Trì chưa lên xe, Hứa Kiều xem qua không gian ở hàng ghế trước, tìm được một chiếc túi thơm màu vàng nhạt chuyên dùng cho xe ô tô.

Hứa Kiều cụp mắt oán thầm, hàng xóm mới chỉ mới cấp C thôi mà đã dám trang trí phô trương, đi lại cũng phô trương.

Chẳng lẽ anh không sợ bị người xấu dòm ngó hay sao?

Thế nhưng trông anh hoàn toàn không phải dạng cậu ấm ngờ nghệch trong phim truyền hình, có lẽ anh có quân át chủ bài nào đó để tự vệ chăng?

Sau khi Tần Trì ngồi vào ghế lái, Hứa Kiều không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.

Tần Trì mới tới căn cứ Đông Nam nên chưa thạo đường, anh cài đặt chế độ dẫn đường rồi mới xuất phát.

Để xoa dịu cảm giác lúng túng giúp cô chủ nhà, Tần Trì mở nhạc trong xe lên, hỏi xem Hứa Kiều thích thể loại nhạc gì rồi bật cho nhạc phát ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, nếu chỉ ngồi nghe nhạc thôi thì cũng vẫn lúng túng, cho nên Hứa Kiều thử chủ động bắt chuyện với anh: “Anh Tần đã bắt đầu đi làm tại Học viện Quân sự số 2 chưa?”

Tần Trì: “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi làm chính thức, cô tốt nghiệp trường quân đội nào vậy?”

Hứa Kiều: “Học viện Quân sự số 3.”

Tần Trì: “Vậy chứng tỏ cô rất giỏi.

Nghe nói Học viện Quân sự số 3 rất khó thi đỗ, chỉ có học sinh cấp C ưu tú nhất mới có thể trúng tuyển.”

Hứa Kiều: “Anh có thể trở thành thầy giáo của Học viện Quân sự số 2 chứng tỏ anh cũng rất giỏi ạ.”

Tần Trì cười nói: “Thực không dám giấu giếm, tôi có chút quan hệ cá nhân với hiệu trưởng Học viện Quân sự số 2, cho nên...”

Hứa Kiều: “...”

Hiệu trưởng của chín trường quân đội lớn nhất đều là cường giả cấp S.

Cô biết ngay mà, hàng xóm mới chắc chắn không phải người bình thường!

Đoán được suy nghĩ của cô, Tần Trì bổ sung: “Cũng không phải quan hệ cá nhân cực kỳ thân thiết gì đâu, người ta chỉ giúp tôi vào làm ở đó là hết cỡ rồi, những chuyện khác thì tôi phải tự lo liệu.”

Hứa Kiều: “Ừm, nghe nói các hiệu trưởng đều rất bận.

Như hiệu trưởng Đổng của Học viện Quân sự số 3 chúng tôi vậy, tôi chỉ gặp đúng hai lần, một lần vào lễ khai giảng, một lần vào lễ tốt nghiệp.”

Tần Trì đang định nói tiếp thì vòng tay thông tin bên tay trái đột nhiên có tin nhắn âm thanh mới, người gửi tin nhắn là Đổng Minh Lương.

Tần Trì chuyển đổi tin nhắn âm thanh thành tin nhắn văn bản.

Đổng Minh Lương: [Cậu tới căn cứ Đông Nam của bọn tôi thật rồi à? Anh Ngụy vừa mới nói với tôi mà tôi không dám tin luôn!]

Tần Trì không có thời gian trả lời tin nhắn.

Đổng Minh Lương: [Tôi mới vừa về trường, trưa nay chúng ta cùng ăn một bữa chứ hả?]

Tần Trì giơ cổ tay trái lên, trả lời bằng tin nhắn âm thanh: “Sáng nay tôi bận việc, mười một giờ sẽ xong, có thể đi được.”

Đổng Minh Lương: [Cậu bận chuyện gì vậy? Nói ra xem tôi có giúp được gì không nào.]

Tần Trì: “Chút chuyện nhỏ thôi, không cần làm phiền anh.”

Đổng Minh Lương: [Vậy được, bao giờ cậu xong việc thì báo cho tôi nhé, nhất định không được quên đâu đấy!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận