Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Đằng trước chính là Hiệp hội Lính đánh thuê.

Tháng ba mùa xuân, lúc căn cứ Đông Nam vẫn còn áp dụng chế độ mùa đông, mỗi ngày, cứ sáu giờ sáng là tàu bay lại đúng giờ cất cánh, chở hàng ngàn, hàng vạn lính đánh thuê tới các khu làm nhiệm vụ.

Tới năm giờ chiều, tàu bay sẽ lại chở các lính đánh thuê đã hoàn thành hoặc chưa hoàn thành nhiệm vụ trở về căn cứ.

Các lính đánh thuê bắt buộc phải tới hiệp hội báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, cho nên xế chiều luôn là thời điểm mà dòng người đổ về hiệp hội đông nhất.

Hiệu suất làm việc của hiệp hội rất cao, hầu như luôn có thể kết thúc việc xác minh nhiệm vụ trước tám giờ tối.

Cho nên tuyệt đại đa số các lính đánh thuê đều sẵn sàng xếp hàng chờ đợi, việc ngày nào giải quyết xong luôn trong ngày đó, để tránh chiếm dụng thời gian của ngày hôm sau.

Chỉ có những lính đánh thuê vừa có nhiều thời gian rảnh rỗi lại không thể kiên nhẫn xếp hàng dài mới xuống tàu bay là đi thẳng về nhà, để hôm sau mới tới hiệp hội.

Nói tóm lại, vào ban ngày, lưu lượng người tới Hiệp hội Lính đánh thuê không cao, chỉ riêng hai ngày cuối tuần là hơi đông hơn một chút.

Bên ngoài trụ sở có bãi đỗ xe, Tần Trì cho xe chạy chậm lại: “Đỗ ở đây nhé?”

Hứa Kiều cười: “Tôi còn tưởng là anh sẽ cất luôn nó vào trong không gian cơ chứ.”

Sau khi ngồi chung xe, cảm thấy đã thân thiết với nhau hơn, lại sắp trở thành đồng đội của nhau nên hai người quyết định sẽ gọi thẳng tên đối phương.

Tần Trì vừa đánh tay lái vừa cười đáp: “Ở bên ngoài, tốt hơn hết là không nên quá phô trương.”

Hai người xuống xe, đi sóng vai vào trong đại sảnh của hiệp hội.

Tranh thủ khoảng năm phút đi đường, Hứa Kiều nói trước cho anh biết về tình hình của mình: “Tôi chỉ mới tích lũy được ba điểm cống hiến nên chỉ có thể cố gắng hết sức chọn một tiểu đội tương đối mạnh trong số các đội gà mờ.

Còn anh thì sao?”

Bốn căn cứ lớn cách nhau rất xa, thông tin liên lạc giữa các căn cứ bị cắt đứt, chỉ có lãnh đạo trong chính quyền hoặc những gia đình giàu có hàng đầu mới biết cách liên lạc liên căn cứ.

Tuy vậy, điểm cống hiến, điểm tích lũy thì lại được dùng chung giữa các căn cứ.

Tần Trì: “Nói ra thật xấu hổ, tôi chỉ có hai mươi hai điểm, là mức xoàng nhất ở độ tuổi này của tôi.”

Từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, mỗi năm làm nhiệm vụ cơ bản hai lần, tham sống sợ chết, tuân thủ quy định, những điều này hoàn toàn phù hợp với hình tượng một lính đánh thuê thời vụ cấp C bình thường.

Hứa Kiều: “Anh đã thành công hoàn thành nhiệm vụ hai mươi hai lần, cũng coi như sở hữu kinh nghiệm phong phú, lại còn có không gian, hay là anh tự tìm đồng đội đi, như vậy sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Tần Trì: “Tiểu đội nào có thực lực càng cao thì cũng sẽ đặt ra yêu cầu càng cao và càng gò bó đối với thành viên trong đội.

Tôi thích chung đội với người quen có thể chung đụng thoải mái.”

Hứa Kiều có thể hiểu vì sao lại có người lựa chọn như vậy.

Lấy cô làm ví dụ, cho dù cô mượn quan hệ với Triệu Phong để gia nhập tiểu đội cấp B của cậu ta thì liệu các đồng đội cấp B của cậu ta có đối xử bình đẳng với cô không? Kể cả Triệu Phong cũng vậy, cậu ta cũng có ý đồ khác.

Trái lại, nếu như cô gia nhập một tiểu đội gà mờ thực lực kém cỏi, không có chút kinh nghiệm nào thì các thành viên trong đội sẽ cung phụng cô, mọi chuyện đều nghe theo cô nhưng đồng thời khi gặp phải nguy hiểm, cả đội sẽ biến thành bữa ăn cho dị thú.


Tổ hợp tiểu đội lý tưởng nhất là thực lực các thành viên xấp xỉ nhau, tôn trọng và hỗ trợ lẫn nhau, chung sống hòa hợp.

Hứa Kiều lấy quyển sổ trong túi đeo chéo ra, lật tới trang mới nhất, đưa cho anh: “Đây là các tiểu đội dự phòng mà tôi đã tổng hợp được, anh xem thử xem.”

Tần Trì dừng bước, nghiêm túc đọc.

Chữ viết của cô chủ nhà này rất thanh tú, bên dưới tên của mỗi tiểu đội lính đánh thuê đều có ghi chú số lượng thành viên, cấp bậc dị năng, loại tinh thần thể, số điểm cống hiến, tuổi tác, tính cách của các thành viên.

Tiểu đội lính đánh thuê chủ động giới thiệu rất nhiều thông tin trong bài thông báo tuyển dụng, Hứa Kiều ghi chép dữ liệu rất cặn kẽ, mục ghi chép đơn giản nhất thì chỉ có tên tiểu đội và thông tin của người đăng bài.

Tần Trì xem xong, chỉ vào tầm mười trang trước đó trong sổ, hỏi: “Chỗ này đều là những thông tin tương tự à?”

Hứa Kiều: “Đúng vậy, hằng tháng tôi đều chọn một vài tiểu đội để nộp đơn dự tuyển, tiếc là đều không thành công.”

Hoặc là người ta chê cô, hoặc là cô không chấp nhận được một số khuyết điểm trong tính cách mà các thành viên trong đội để lộ ra.

Tần Trì cười nói: “Vậy thì chúc chúng ta hôm nay sẽ thuận lợi tìm được đội ngũ để gia nhập.”

...

Tầng một của hiệp hội rộng rãi và sáng sủa, ánh sáng tràn trề chiếu xuyên qua tấm thủy tinh sát đất cao mười mét.

Trên màn hình điện tử lớn hiển thị các nhiệm vụ của căn cứ đang cần người làm.

Theo quy ước hơn trăm năm nay, các lính đánh thuê sẽ tiến hành giao dịch ở khu đất trống cuối đầu phía đông của tầng một, còn đầu phía tây là để tiểu đội thông báo tuyển thành viên.

Chỗ ngồi miễn phí, điện nước miễn phí, bảo vệ miễn phí, không còn nơi nào tốt hơn nơi này.

Hứa Kiều đi dẫn đường, Tần Trì nhàn nhã đi bên tay phải cô, như thể đang đi tham quan bảo tàng.

Trước khi vào trong tòa nhà, Tần Trì vịn cớ mình không quen những tình huống như thế này, nhờ Hứa Kiều đứng ra nói chuyện với các tiểu đội lính đánh thuê, còn anh sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của cô.

Hứa Kiều: “Lỡ như tôi cảm thấy phù hợp mà lại có thành viên trong đội anh không ưng thì sao?”

Tần Trì: “Nửa năm mới hợp tác một lần, chỉ cần đối phương không có phạm phải giới hạn đạo đức thì tôi có thể bao dung cho bất kỳ khiếm khuyết nào về mặt tính cách.”

Hứa Kiều: “Đây là tự anh nói đấy nhé, nếu sau này anh mà cãi nhau với ai thì cũng đừng trách tôi không biết chọn.”

Tần Trì cười: “Tôi tin tưởng vào con mắt chọn lựa của cô.”

Chủ nhà Hứa vừa mới chọn được anh từ mười mấy đợt khách tới xem nhà: “...”

Có điều trông có vẻ Tần Trì thực sự không phải người dễ gì nảy sinh tranh chấp với người khác, dường như sự lịch thiệp đã ăn vào xương tủy của anh rồi.

Chỗ sảnh trống ở đầu tây rất rộng rãi, có tám quầy được dựng gọn gàng, chỉnh tề ở đó, mỗi quầy có một chiếc bàn dài một mét và bốn chiếc ghế.

Những thứ này đều do hiệp hội cung cấp, vừa là để tiện cho các lính đánh thuê, vừa lại tránh tình trạng lính đánh thuê tự dựng quầy, gây mất mỹ quan cho khu vực đại sảnh.

Năm trong số tám quầy này đang thông báo tuyển dụng lính đánh thuê hệ chiến đấu, ba quầy còn lại tuyển dụng trị liệu sư.


Lính đánh thuê hệ chiến đấu phải đối đầu trực tiếp với nguy hiểm, tỉ lệ tử vong luôn ở mức rất cao, mặc dù trị liệu sư được các thành viên trong đội bảo vệ nhưng năng lực tự vệ kém, sau khi rời khỏi căn cứ, tỉ lệ tử vong cũng không thấp.

Hứa Kiều đã thuộc làu tên các tiểu đội mà mình muốn nộp đơn, vừa đi vừa xem tên của tiểu đội hiển thị trên màn hình điện tử trước quầy, nhìn thấy một cái tên dự bị, bèn dẫn Tần Trì lại đó xếp hàng.

Bọn họ tới sớm, trước họ chỉ có hai ứng cử viên cạnh tranh, một người đang nộp đơn.

Hứa Kiều nhìn bốn người ngồi sau quầy, ba nam một nữ, gần như ngay khi Hứa Kiều nhìn họ, một người lính đánh thuê là nam có cơ bắp cuồn cuộn và vết sẹo trên mặt lập tức nhìn ngược lại cô.

Ánh mắt anh ta còn không chút kiêng dè quan sát mặt cô một lượt rồi nhìn xuống ngực cô, nhếch môi nở nụ cười mờ ám.

Hạng lưu manh như thế này làm sao có thể phát hiện ra nếu chỉ đọc câu chữ trong bài tuyển dụng chứ?

Hứa Kiều co chân định bỏ đi.

Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên rời khỏi ghế ngồi, đi vòng qua quầy, đứng chắn trước mặt cô: “Cô em à, đừng đi mà, cô em là trị liệu sư cấp C à?”

Hứa Kiều chỉ dám lặng lẽ nhìn lồng ngực nồng nặc mùi mồ hôi trước mặt: “Đúng vậy, anh đang đứng chắn đường tôi đó, phiền anh nhường đường cho.”

Người đàn ông mặt sẹo không thèm để ý tới biểu cảm của cô, còn cười nói: “Chúng tôi đang tuyển trị liệu sư đây.

Tôi thấy rất ưng cô, vậy cô vào đội chúng tôi đi.

Cô đã tới đây nộp đơn thì hẳn đã biết thực lực của tiểu đội chúng tôi rồi.

Trong số các tiểu đội sơ cấp, chắc chắn chúng tôi là đội mạnh nhất, đảm bảo cô có thể an toàn trở về mà không mất một cọng tóc nào.”

Anh ta tỏ ra vô cùng nhiệt tình nhưng một đồng đội cao gầy lại nhíu mày: “Anh Vương, anh đừng quyết định bừa.

Đội trưởng nói rồi, tuyển thành viên phải có sự nhất trí của cả bốn chúng ta.”

Người đàn ông mặt sẹo lập tức nhìn về phía gã đeo kính nhã nhặn ngồi trên ghế.

Gã đeo kính nhã nhặn nhìn Tần Trì trước rồi mới nhìn Hứa Kiều, nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, Hứa Kiều đã nói trước: “Này anh đội trưởng, chắc hẳn anh phải nắm rõ quy định ở đại sảnh hơn tôi.

Anh muốn tự gọi thành viên đội mình quay lại hay để tôi gọi bảo vệ tới đây?”

Gã đeo kính liếc xéo khóe mắt, lạnh lùng nói: “Cậu Vương, quay lại đây.”

Anh ta nói bằng giọng cương quyết, không được phép phản đối.

Người đàn ông mặt sẹo nắm chặt nắm đấm, trước khi đi chỉ tay vào Hứa Kiều, hung dữ tuyên bố: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có bản lĩnh...”

Tần Trì yên lặng đi theo sau lưng Hứa Kiều đột nhiên lấy một cặp nút tai trong túi ra, đưa cho cô: “Nếu cô không muốn nghe tạp âm thì có thể dùng thử thứ này.”

Hứa Kiều: “...”

Người đàn ông mặt sẹo: “...!Anh nói lại một lần nữa xem!”


Tần Trì thản nhiên nhìn anh ta: “Con người khác với dị thú ở chỗ ngoài có ngôn ngữ và biết sử dụng công cụ khoa học kỹ thuật ra, quan trọng nhất là biết tu dưỡng đạo đức và kế thừa truyền thống văn hóa.

Nếu như anh hiểu ý của tôi thì xin hãy uốn nắn phương diện thú tính trong người mình.

Còn nếu như anh không hiểu thì tôi cũng không cần phải nói thêm gì nữa.”

Người đàn ông mặt sẹo hiểu rằng anh đang mắng anh ta!

Anh ta vung cao nắm đấm lên nhưng được gã đeo kính kịp thời ngăn lại: “Vương Lập, cậu muốn ngồi tù à?”

Mặc kệ sắc mặt hết xanh lại đỏ của gã đàn ông mặt sẹo, Hứa Kiều và Tần Trì thản nhiên như không đi tiếp tới quầy tuyển thành viên tiếp theo.

Hôm nay, kết quả không như Hứa Kiều mong đợi, chuyện tìm đội ngũ vẫn tiếp tục bế tắc.

Có lính đánh thuê nam tự cao tự đại, cậy mình sở hữu khả năng tấn công mạnh mẽ nên không coi phụ nữ ra gì.

Có nữ lính đánh thuê nhạy cảm, lo ngại bạn trai mình sẽ bị Hứa Kiều hớp hồn.

Cũng có đội trưởng rõ ràng không ưng Hứa Kiều nhưng vì nóng lòng muốn chiêu mộ Tần Trì nên sẵn sàng “hào phóng” bố thí cơ hội cho cô.

Tất nhiên, hầu hết chỉ đơn giản là các tiểu đội bình thường chê Hứa Kiều thiếu kinh nghiệm.

Sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học viện Quân sự số 3 Hứa Kiều cảm thấy hơi buồn bực.

Lẽ nào cô đặt ra yêu cầu quá cao với thực lực của tiểu đội ư? Cô có nên hạ thấp tiêu chuẩn xuống không?

Ánh mắt hụt hẫng của cô vô tình va phải ánh mắt của một người ở quầy tuyển dụng không người hỏi thăm nằm ở góc chếch chéo.

Quầy đó chỉ có một chàng trai trẻ tuổi, vóc người hơi mập mạp đang ngồi, xem chừng cũng là sinh viên mới tốt nghiệp trường quân đội chưa được bao lâu giống Hứa Kiều.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, người kia lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống giả bộ sắp xếp hai tờ giấy để trên mặt bàn.

Trước nay Hứa Kiều chưa gặp dị năng giả nam nào dễ thẹn như vậy.

Cô mang theo đôi chút tò mò đi lại chỗ quầy của đối phương, đè tờ giấy sắp bị anh ấy cầm lên xuống.

Một tờ là mẫu đơn chưa ai điền, một tờ là bản giới thiệu về tiểu đội.

Tiểu đội lính đánh thuê này tên là “Im Lặng Là Vàng”, hiện tại chỉ có duy nhất một người là đội trưởng, cũng chính là chàng trai hơi mập mạp này.

Tôn Phụ Sơn, dị năng giả hệ thổ cấp C, tinh thần thể: Rùa, sở trường là phòng ngự, tốt nghiệp Học viện Quân sự số 2.

Ghi chú: Có tật nói lắp, giao tiếp hơi bất tiện.

Tinh thần thể rùa không có gì hiếm lạ, Hứa Kiều ngạc nhiên hỏi: “Anh tốt nghiệp Học viện Quân sự số 2 à?”

Tôn Phụ Sơn đỏ mặt gật đầu.

Hứa Kiều nhìn về phía thầy Tần – giảng viên Học viện Quân sự số 2, đang đứng ngay bên cạnh cô.

Ngay cả dị năng giả cấp B có gia thế bình thường còn khó vào được Học viện Quân sự số 2, vậy mà làm thế nào chàng trai này chỉ có cấp C lại vào được?

Nhưng cô kịp thời giấu nỗi niềm hiếu kỳ của mình đi, hỏi chuyện tuyển thành viên: “Anh chỉ tuyển một trị liệu sư thôi mà cũng dám ra ngoài làm nhiệm vụ à?”

Tôn Phụ Sơn lấy một mã quầy khác ra, cúi đầu nói: “Tuyển, tuyển trị, trị liệu sư trước rồi mới, mới tuyển thêm người khác.”

Hứa Kiều nghe mà thấy mệt giùm thay anh ấy nhưng người ta đã mất công nói một câu dài như vậy rồi, nếu cô xoay người bỏ đi thì…


Tần Trì mở miệng nói: “Tôi tấn công, cậu ấy phòng ngự, cô trị liệu, chỉ cần tuyển thêm một thành viên hệ chiến đấu nữa thì chắc là đã đủ.”

Công - thủ - y đều có là đã đầy đủ rồi.

Hứa Kiều cũng mệt mỏi khi phải tham gia phỏng vấn hết chỗ này tới chỗ khác.

Tần Trì đã có hai mươi hai điểm cống hiến để chứng minh cho thực lực của anh, Hứa Kiều hỏi Tôn Phụ Sơn chuyện quan trọng nhất: “Anh có bao nhiêu điểm cống hiến?”

Tôn Phụ Sơn duỗi ra ba ngón tay, lại móc một tờ giấy khen cất trong ngực ra.

Đó là giấy tốt nghiệp loại ưu cấp C của Học viện Quân sự số 2.

Hóa ra người này học cùng khóa với Hứa Kiều.

Nếu như không phải hoa sen của Hứa Kiều không hiểu sao lại là hoa cánh kép thì CV của hai người chỉ ngang ngửa nhau, thậm chí Tôn Phụ Sơn tốt nghiệp Học viện Quân sự số 2, nghĩa là trình độ còn cao hơn cô một chút.

Đương nhiên, Hứa Kiều gia nhập tiểu đội với tư cách là trị liệu sư nên sẽ dễ tìm đội ngũ hơn so với Tôn Phụ Sơn tự gây dựng đội ngũ.

Hứa Kiều giới thiệu tình hình của cô và Tần Trì rồi hỏi: “Chúng tôi có thể gia nhập tiểu đội của cậu không?”

Tôn Phụ Sơn đã đăng thông báo tuyển dụng nhiều lần nhưng đều không thu được kết quả gì, nghe vậy, anh ấy kích động đứng bật dậy: “Tốt, quá, quá, tốt rồi!”

Tìm được đội cho mình xong, Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta cùng đi tuyển nốt thành viên cuối cùng nhé?”

Tôn Phụ Sơn mừng rỡ gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, quét mã đóng quầy tuyển dụng này, sau đó dẫn đường đi thẳng tới khu vực tuyển dụng hệ chiến đấu.

Mười giờ, xung quanh đông nghẹt người, gần như không có quầy nào trống chưa có ai ngồi.

Tôn Phụ Sơn nhìn ngó xung quanh, lúc sắp chạy tới một chỗ quầy trống, Hứa Kiều chợt phát hiện ra một bóng người cao gầy mà cô mới gặp hôm qua – Mạnh Ly mặc bộ đồ đồng phục chiến đấu màu đen, biểu cảm lạnh lùng đang đứng trước quầy của một tiểu đội lính đánh thuê.

Khoảng cách giữa đây và đó không quá xa, Hứa Kiều không khỏi nghiêng tai lắng nghe.

“Mạnh Ly? Cô, cô về rồi à?”

“Phải, tổng cộng tôi giết được tám con thú cấp C, các anh trả cho tôi năm năm viên tinh hạch để tôi báo cáo nhiệm vụ, còn lại có thể giữ lại cho bản thân.”

“Ơ, nhưng chúng tôi cho là cô… Hôm đó chúng ta giết được tổng cộng mười con thú cấp C, hôm qua đội trưởng và Tiểu Điền đã đi báo cáo nhiệm vụ trước rồi, nếu chúng tôi còn đã tuyển… À không, nếu cô đã về rồi thì chúng tôi cũng không cần tuyển đồng đội mới nữa.

Ngày mai chúng ta lại đi làm nhiệm vụ mới, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của ba chúng tôi là được.”

“Không được, các anh đã dám bỏ tôi lại một lần thì sẽ dám bỏ tôi lại lần thứ hai.

Trước khi kết thúc tháng này, chỉ cần trả tôi năm viên tinh hạch thì chuyện hôm đó coi như xí xóa.”

Bốn thành viên trong đội đồng loạt im lặng.

Mạnh Ly ra điều kiện xong lập tức bỏ đi.

Hứa Kiều thấy vậy, liếc nhìn Tần Trì rồi mỉm cười, đuổi theo Mạnh Ly.

Mạnh Ly nghe thấy tiếng bước chân tới gần nhưng vẫn nghĩ là đối phương không liên quan gì tới mình, cho tới khi bạn Hứa đứng chắn trước mặt, Mạnh Ly mới ngạc nhiên dừng bước.

“Chuyện ngày hôm qua...”

Hứa Kiều cười nói: “Chuyện hôm qua đã qua rồi, hiện tại tiểu đội chúng tôi còn đang thiếu một thành viên, không biết cậu có muốn gia nhập không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận