Lúc còn học ở trường quân đội, Mạnh Ly luôn độc lai độc vãng, sau khi tốt nghiệp cũng không có ý định gia nhập bất kỳ tiểu đội nào, lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ chỉ đi một mình.
Nhiệm vụ cơ bản của mỗi dị năng giả cấp C là nộp năm viên tinh hạch dị thú cấp C.
Mạnh Ly bình tĩnh, kiềm chế, vô cùng kiên nhẫn, chuyên săn tìm và ra tay với những con thú cấp C đi lạc khỏi bầy, thành công tích cóp đủ năm viên tinh hạch nhưng trên đường trở về lại bị một tiểu đội lính đánh thuê tham lam để mắt tới.
Tiểu đội đó có năm người, bốn người lính đánh thuê hệ chiến đấu tầm tuổi trung niên, dày dặn kinh nghiệm.
Mạnh Ly chật vật chống lại bọn họ, bị trọng thương, may nhờ bất ngờ tung chiêu sương độc mới thoát thân.
Mạnh Ly không muốn khiến người nhà lo lắng nên chỉ còn cách tới chữa trị tại phòng khám tư.
Tận mắt chứng kiến điểm tích lũy vừa mới đổi được đã hóa thành phí khám chữa bệnh bị người ta cầm đi mất, Mạnh Ly mới thấy hiểu ý nghĩa của trị liệu sư trong tiểu đội: Giữ mạng, tiết kiệm tiền.
Sau khi ý thức được sự nguy hiểm khi đơn thương độc mã, Mạnh Ly tới khu vực tuyển thành viên của hiệp hội.
Cô ấy không thích phí nước bọt đi phỏng vấn xin vào các tiểu đội mạnh để cho người ta nâng lên đặt xuống nên lựa một tiểu đội gà mờ trông cũng coi như vừa mắt, giới thiệu thông tin cơ bản của mình.
Đối phương hết sức vui mừng, đồng thời sẵn sàng chấp nhận tính cách không ưa xã giao của cô, cứ thế Mạnh Ly trở thành thành viên của tiểu đội “Đánh Đâu Chắc Đấy”.
Lần đầu tiên Mạnh Ly hợp tác với “Đánh Đâu Chắc Đấy” tuy có gặp nguy hiểm nhưng không có gì đáng ngại.
Bốn đồng đội mới này rất thích khả năng chiến đấu của Mạnh Ly.
Mạnh Ly cũng hài lòng với sự chững chạc của bọn họ.
Thứ sáu tuần này là lần thứ ba hợp tác của Mạnh Ly với “Đánh Đâu Chắc Đấy”, cũng là lần thứ tư cô ấy làm nhiệm vụ cơ bản.
Bên ngoài căn cứ, nguy hiểm trùng trùng, không có ai có thể luôn luôn gặp may.
Lần này tiểu đội năm người của Mạnh Ly đụng độ hai con dị thú cấp B.
Một mình Mạnh Ly giải quyết một con, bốn người còn lại ứng phó với một con.
Thấy đồng đội liên tục lùi lại, sắp bị thương vong, Mạnh Ly thả tinh thần thể qua đó hỗ trợ.
Lúc ấy Mạnh Ly nghĩ là chỉ cần năm người đoàn kết nhất trí thì có tới bảy mươi phần trăm cơ hội có thể giết được hai con dị thú cấp B này.
Thật không ngờ bốn đồng đội của cô ấy lại nhân lúc tinh thần thể bò cạp lửa cầm chân con dị thú cấp B, bỏ Mạnh Ly lại, tháo chạy một mình, thậm chí còn cho rằng Mạnh Ly sẽ chết chắc, đem số tinh hạch phần lớn có được nhờ vào công của Mạnh Ly đi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ cho đội trưởng và trị liệu sư của bọn họ trước.
...
Mạnh Ly không đời nào tha thứ cho những đồng đội cũ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình nhưng cũng sẽ không vì chuyện này mà tiếp tục một mình chiến đấu.
Thay vì lần nào cũng phải đi với những người lạ không quen biết, đương nhiên hợp tác với một người đã từng hợp tác trước đó, lại xinh đẹp, hào phóng như Hứa Kiều là một lựa chọn tốt.
Mạnh Ly đi theo Hứa Kiều lại chỗ quầy tuyển dụng mà Tôn Phụ Sơn vừa bày xong.
Tần Trì đã ngồi sẵn bên cạnh Tôn Phụ Sơn, ung dung giữa chốn đông người, trông còn giống hình tượng của một đội trưởng hơn Tôn Phụ Sơn.
Hứa Kiều mỉm cười, giới thiệu về thực lực của Mạnh Ly với hai người họ: “Dị năng hỏa - độc đều cấp C, ngay cả sinh viên cấp B sức chiến đấu mạnh nhất khóa tôi cũng từng thua trong tay cô ấy.”
Cho dù Hứa Kiều không hề nói quá về thực lực của mình nhưng Mạnh Ly vẫn giải thích: “Lúc ấy cậu ta không đề phòng thôi, nếu giờ đấu lại, chưa chắc tôi đã thắng nổi.”
Tôn Phụ Sơn kinh ngạc đần cả người.
Một người cấp C gặp đối thủ cấp B nhưng không phải trực tiếp nhận thua mà lại là “chưa chắc đã thắng”, vậy nghĩa là vẫn có khả năng giành chiến thắng đúng không?
Vậy thì cô gái này chắc chắn là tài năng hàng đầu trong số những người cấp C rồi!
Sau khi cơn ngạc nhiên, mừng rỡ qua đi, Tôn Phụ Sơn bình tĩnh lại, nhìn ba người bên cạnh.
Anh ấy kết bạn với Hứa Kiều trước, sau đó gửi tin nhắn: [Mọi người đều mạnh như vậy, hoàn toàn có thể tự lập một tiểu đội riêng, bên tôi không thành vấn đề, chỉ cần đi tuyển tiếp là được, dù sao tôi cũng không vội, nếu không tuyển được thì còn có vệ sĩ của người nhà giúp đỡ tôi.]
Hứa Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm đội trưởng mập mạp với ngoại hình bình thường trong vòng tay thông tin: [Vệ sĩ?]
Tôn Phụ Sơn: [Ừ, tôi chỉ là cấp C, người nhà sợ tôi ra ngoài gặp nguy hiểm nên lần nào cũng bố trí vệ sĩ giúp tôi làm nhiệm vụ.
Nhưng tôi cảm thấy làm vậy hoàn toàn không thể nâng cao được thực lực của mình nên mới nghĩ đến chuyện tự lập một tiểu đội.]
Ban đầu Tôn Phụ Sơn muốn gia nhập một tiểu đội đã có sẵn hơn nhưng người ta đều chê anh ấy đã thiếu kinh nghiệm lại còn nói lắp.
Cuối cùng Tôn Phụ Sơn đành phải tự làm đội trưởng, đi tuyển thành viên.
Hứa Kiều: [Chắc là nhà cậu giàu có lắm, sao không mời trị liệu sư cao cấp chữa tật nói lắp cho cậu vậy?]
Tôn Phụ Sơn: [Đã mời rồi đấy chứ nhưng tật nói lắp của tôi là do tâm lý, mà trị liệu sư chỉ chữa được bệnh tật về mặt xác thịt thôi.]
Hứa Kiều hiểu: [Không sau đâu, Mạnh Ly cũng kiệm lời lắm, chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ vốn dĩ cũng không thể nói chuyện ồn ào, lớn tiếng, quan trọng nhất vẫn là năng lực.
Chúng ta đừng nhắn tin riêng từng người nữa, cậu lập nhóm, thêm cả Tần Trì và Mạnh Ly vào đi.]
Tôn Phụ Sơn thấy vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Trì trước, thấy ánh mắt anh vẫn bình thản bèn quay qua nhìn Mạnh Ly, cô gái này lạnh lùng, có vẻ không dễ chung đụng.
Tôn Phụ Sơn nhanh chóng gục đầu xuống, yên lặng tạo nhóm, tên nhóm giống tên của tiểu đội.
Hứa Kiều ra hiệu Mạnh Ly vào trong quầy ngồi, chỗ đó có hai chiếc ghế trống.
Sau khi họ đã ngồi xuống, Tôn Phụ Sơn cũng gửi tin nhắn đầu tiên trong nhóm: [Chào mọi người, rất vui được chung một tiểu đội với mọi người.
Tôi nói năng không được lưu loát cho lắm nên nhắn tin như thế này sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Mọi người cứ nói trực tiếp đi, thính lực của tôi hoàn toàn ổn.]
Ba người ngẩng đầu.
Mặt Tôn Phụ Sơn lập tức đỏ như gấc, đảo mắt tránh né.
Tần Trì: [Không sao, gõ chữ cũng rất tiện.]
Mạnh Ly: [Đúng.]
Hứa Kiều: [Rất tốt, rất phù hợp với tên của đội chúng ta.]
Tôn Phụ Sơn: [À, tên đội là tôi đặt bừa ấy mà, nếu mọi người có ý tưởng hay ho hơn thì có thể đổi, tiện thể đổi luôn cả đội trưởng đi, mọi người đều hợp với vị trí này hơn tôi.]
Mạnh Ly: [Tôi không làm đội trưởng.]
Tần Trì: [Tôi là thầy giáo, bình thường phải chấm bài khá mệt, cho nên không thích hợp đảm nhận thêm chức đội trưởng.]
Hứa Kiều: [@Tôn Phụ Sơn, tôi làm việc ở phòng khám tư, cậu thì sao?]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi là thủ thư của thư viện.]
Hứa Kiều: [Bận không?]
Tôn Phụ Sơn: [Tương đối nhẹ nhàng, sáng 9 giờ vào làm, chiều 5 giờ tan làm.]
Hứa Kiều: [Vậy thì cậu cứ tiếp tục làm đội trưởng đi, bọn tôi tin tưởng cậu.]
Tần Trì: [Tiểu đội trưởng vất vả rồi.]
Mạnh Ly: [Vất vả.]
Tôn Phụ Sơn đỏ mặt: [Được thôi, tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò của đội trưởng.
À mà mọi người đã làm xong nhiệm vụ nửa năm chưa?]
Hứa Kiều: [Tôi và Tần Trì vẫn chưa.]
Mạnh Ly: [Tôi làm không công mất một chuyến, giờ phải làm lại.]
Tiểu đội lính đánh thuê nào thực lực kém cỏi hoặc gặp vận xui thì có khi phải đi ra ngoài tận mấy lần mới giết được đủ số lượng dị thú.
Hứa Kiều đoán ra chuyện mà Mạnh Ly gặp phải, Tôn Phụ Sơn lại không nghĩ được nhiều như vậy: [Vậy chúng ta chọn nhiệm vụ trước để lát nữa đăng ký lại thông tin thành viên của tiểu đội thì nhận luôn nhé?]
Cả ba người đều đồng ý, cuối cùng họ chọn một nhiệm vụ vào chủ nhật tuần sau.
...
10:45, bốn người rời khỏi đại sảnh của hiệp hội.
Tôn Phụ Sơn tự lái xe ô tô tới đây.
Anh ấy đề nghị đưa Mạnh Ly về nhà nhưng bị từ chối nên lúng túng đi trước.
Mạnh Ly muốn đi bắt tàu điện ngầm.
Hứa Kiều biết Tần Trì có cuộc hẹn vào buổi trưa nên để anh đi làm việc, còn cô sẽ đi với Mạnh Ly tới trạm tàu điện ngầm gần đó.
Tần Trì nhìn vòng tay thông tin, nói: “Mười hai giờ mới ăn, tôi còn phải vòng về nhà thay đồ, chúng ta đi chung luôn đi.”
Mạnh Ly bèn về một mình.
Hứa Kiều theo Tần Trì lên xe, lúc này ngoài đường đã không còn thấy bóng dáng Mạnh Ly đâu nữa.
Hứa Kiều: “Ba người chúng tôi đều chỉ có ba điểm cống hiến thôi, anh thấy ổn thật chứ?”
Tần Trì cười nói: “Tôi còn lo các cô chê tôi quá già, có khoảng cách thế hệ ấy chứ.”
Ngoài anh ra, cả ba người bọn Hứa Kiều đều chỉ mới hai mươi tuổi.
Hứa Kiều cũng trêu lại: “Sao lại vậy được, với lại, có anh làm gương mặt đại diện cho tiểu đội, những tiểu đội khác mới không dám coi thường chúng ta.”
Tần Trì: “Ừm, vậy tôi coi như mình đang dẫn học sinh đi thực hành vậy.”
...
11:55 phút, Tần Trì dừng xe trước một biệt thự nằm giữa sườn núi tĩnh lặng ở khu vực trung tâm.
Hiệu trưởng Học viện Quân sự số 3 Đổng Minh Lương đã đứng ngoài cửa chính chờ anh từ mấy phút trước.
Trông thấy Tần Trì mặc âu phục bước xuống từ chiếc xe màu đen, Đổng Minh Lương khiếp sợ hé miệng, mãi cho đến khi Tần Trì đi tới trước mặt anh ấy, Đổng Minh Lương vẫn còn chưa hết đờ đẫn.
Nếu như phải miêu tả thì giống như nhìn thấy có người mặc bộ áo đuôi tôm cho một chiếc tên lửa đạn đạo vậy.
“Lâu rồi không gặp anh.”
“Sao, sao cậu lại thành ra thế này?”
Đối diện với nụ cười ấm áp, hiền hòa của Tần Trì, Đổng Minh Lương ôm cánh tay nổi da gà, lùi lại hẳn ba bước.
Anh ấy vẫn quen với Thượng tướng Tần mặc quân trang lạnh lùng, sắc mặt nghiêm nghị, nói năng thận trọng hơn.
Tần Trì bỏ bàn tay bắt tay hụt xuống, cười nói: “Anh thấy tôi thay đổi à? Thực ra tôi vẫn luôn muốn có cuộc sống như hiện tại, chẳng qua trước đây không có cơ hội mà thôi.”
Đổng Minh Lương nhìn xuống dưới, dán mắt vào chiếc áo sơ mi trắng để mở khuy trên cùng và chiếc áo vest màu be của Tần Trì.
Anh ấy vẫn cảm thấy rất kỳ quặc nhưng lại không thể không thừa nhận, phong thái mà Tần Trì thể hiện ra lúc này đúng là rất hợp với cách ăn mặc bây giờ của anh.
“Chúng ta vào nhà trước đã, cậu cho tôi vài phút thích nghi đã.
À mà cậu cầm gì trong tay thế kia?”
Tần Trì: “Tôi nhớ anh thích uống rượu nên cố ý đi mua hai chai, lần đầu đến nhà cũng không thể đi tay không được.”
Đổng Minh Lương: “...”
Tần Trì thưởng thức cảnh sắc chung quanh biệt thự, thực ra cảnh nơi này cũng không mấy ăn nhập với con người Đổng Minh Lương: “Đây là nhà anh hay là?”
Đổng Minh Lương: “Ôi, cậu khỏi nói đi, đây là biệt thự được phân phối cho các đời hiệu trưởng của Học viện Quân sự số 3.
Chú Lý thấy chú La giao chức hiệu trưởng của Học viện Quân sự số 2 cho anh Ngụy nên bắt chước theo, kín đáo giao nó lại cho tôi, kèm theo cả biệt thự này.
Chỗ này vắng tanh vắng ngắt, bình thường tôi đâu có ở đây.
Tôi biết cậu không muốn khiến người khác chú ý nên mới qua tạm bên này để chiêu đãi cậu thôi.”
Đổng Minh Lương chỉ mới ba mươi tám tuổi, quanh năm bận rộn việc quân, ngay cả thời gian ở bên vợ con còn phải khéo thu xếp lắm mới có, lấy đâu ra thời gian mà quản lý trường quân đội?
Ấy vậy mà mấy ông cụ lại nói hiệu trưởng trẻ tuổi dễ hòa đồng với các sinh viên trong trường, giúp tăng sức hút cho trường quân đội, nhận đầu nhận cổ bắt bọn họ phải làm.
Đột nhiên, mắt Đổng Minh Lương sáng lên, anh ấy hỏi Tần Trì: “Cậu đã qua chỗ bọn tôi nghỉ ngơi lại còn định kiếm chút việc trong trường quân đội để giết thời gian thì chi bằng qua Học viện Quân sự số 3 thay tôi làm hiệu trưởng hai năm được không? Nếu làm thầy giáo thì cậu còn phải chấm bài, bị sinh viên chọc giận nữa, đâu có nhàn nhã như làm hiệu trưởng cơ chứ.”
Tần Trì: “Hiệu trưởng gánh vác vinh quang của cả trường, áp lực quá lớn, không thích hợp tĩnh dưỡng.”
Đổng Minh Lương: “...”
Hai người tới phòng ăn, dì đầu bếp bày đồ ăn ra xong đi ra ngoài.
Chuyện mời anh làm hiệu trưởng chỉ là nói đùa mà thôi, điều mà Đổng Minh Lương quan tâm hơn hết là tình hình sức khỏe của Tần Trì: “Đang yên đang lành sao tự nhiên cậu lại cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vậy?”
Từ khi căn cứ thành lập, mối uy hiếp đến từ dị thú, nhất là dị thú dưới biển, vẫn chưa phút nào ngưng.
Bất kể là tướng lĩnh nguyên soái cấp S hay là binh lính cấp dưới đều cần phải canh giữ ở tuyến đầu.
Ngoại trừ một vài ngày nghỉ phép ngắn ngủi có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ khi quân nhân bị gãy tay, cụt chân, thậm chí tử vong thì mới được rời khỏi chiến trường trong thời gian dài.
Những ngoại thương khác thì đừng sợ, đã có trị liệu sư lo!
Bởi vậy, việc căn cứ Đông Bắc phê chuẩn cho Tần Trì hẳn ba năm nghỉ phép dài hạn chắc chắn phải có nguyên do.
Tần Trì cười, hỏi ngược lại: “Ngoài anh và anh Ngụy ra, ở đây còn ai biết tôi tới đây nữa không?”
Đổng Minh Lương nghiêm túc đáp: “Cậu yên tâm, chỉ có hai chúng tôi thôi, cho dù những người khác có biết thì cũng là thông qua người khác nữa.”
Tần Trì gật đầu, cầm chén rượu lên, chúc rượu Đổng Minh Lương.
Đổng Minh Lương đang định trách thầm chiến hữu cũ ngày xưa mà còn khách sáo cái nỗi gì nhưng rồi con ngươi đột nhiên thu nhỏ lại.
Bàn tay cầm chén rượu của Tần Trì vốn trẳng trẻo, thon dài nhưng khi Đổng Minh Lương nhìn sang, anh ấy lại thoáng thấy vảy đỏ ánh kim nhanh chóng lan rộng khắp mu bàn tay của Tần Trì, lan tận xuống cả bên trong tay áo dài của anh.
Đổng Minh Lương kinh hãi đứng bật dậy: “Sao lại vậy được?”
Anh ấy vừa dứt lời, lớp vảy đỏ ánh kim trên tay Tần Trì lại biến mất, nhanh tới mức dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đợi Đổng Minh Lương ngồi xuống, Tần Trì mới lắc nhẹ chén rượu, nói: “Giáo sư Ngô nói tầm mười năm nay tôi đã giết chóc quá nhiều, tôi càng lý trí bình tĩnh thì tinh thần thể lại càng tàn bạo, khát máu.
Khi ham muốn của tinh thần thể lấn át lý trí của tôi thì nó sẽ thử chiếm quyền điều khiển cơ thể của tôi.
Giáo sư Ngô gọi hiện tượng này là “Hóa thú”.”
Đổng Minh Lương cau mày: “Có, có thể khỏi không?”
Tần Trì: “Có quá ít vụ việc tương tự được ghi nhận nên giáo sư Ngô cũng không dám khẳng định, chỉ bảo tôi cứ thử xem sao.”
Đổng Minh Lương: “Có quá ít vụ việc tương tự ư? Nói vậy nghĩa là cậu không phải người đầu tiên xuất hiện triệu chứng hóa thú phải không?”
Tần Trì: “Đúng vậy, có điều những trường hợp trước đó đều được phát hiện trong giai đoạn đầu của kỷ nguyên mới, phải chịu áp lực lớn ở tiền tuyến trong thời gian dài, một số ít binh lính có tinh thần thể là động vật xuất hiện hiện tượng hóa thú, chỉ có điều hoặc là những người này đã hy sinh, hoặc là vì sợ hãi mà giấu giếm, cho nên không có ví dụ thực tiễn nào có thể phục vụ cho công tác nghiên cứu.”
Đổng Minh Lương thả tinh thần thể gấu nâu của mình ra.
Chú gấu nâu to lớn cao tận hai mét vừa hiện ra đã bê luôn đĩa thịt kho tàu trên bàn, trốn vào trong góc, ăn lấy ăn để.
Tinh thần thể được thả ra ngoài không thể thực sự tiêu hóa được đồ ăn nhưng lại có thể hấp thụ năng lượng có trong đồ ăn.
Tâm trạng Đổng Minh Lương đầy phức tạp: “Tôi giết chóc còn lâu năm hơn cậu, chắc chắn là đã giết nhiều hơn cậu, liệu có khi nào có một ngày tôi cũng sẽ hóa thú không?”
Tần Trì cụp mắt: “Chưa chắc, ngoài giết chóc ra, dị năng giả có hóa thú hay không còn có liên quan tới tính cách và trải nghiệm trong quá khứ.”
“Cậu đừng lo lắng quá, cho dù mắc phải bệnh này thì chỉ cần dị năng giả có thể kịp thời tỉnh táo lại là lại có thể lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể.
Dù sao thì tinh thần thể cũng là một phần của chúng ta chứ nào đâu phải kẻ thù.”
Hóa thú cũng có phân chia mức độ, lần này Tần Trì tĩnh dưỡng là để ngăn phạm vi hóa thú tiếp tục mở rộng.
Đổng Minh Lương: “Hiện tại tình trạng của cậu tới mức độ nào rồi?”
Tần Trì cười: “Mức độ có thể khống chế hoàn toàn.”