Bên ngoài thành Tô Định, một thân ảnh đang nấp bên ngoài quan sát.
Thông qua ống nhòm người này thấy rõ hình ảnh trước cổng phía nam mồn một.
Người dân có lẽ là người thân của các binh sĩ, cho nên họ thể hiện tình cảm ra rõ rệt.
Nhất là tên trên tường thành, có lẽ là Thành Chủ phế vật trong lời đồn, Hoàng Hải Đăng.
Thấy hắn nói gì đó với dân chúng, trong họ rất sùng bái. Sau đó hắn ta rời đi, tóm lấy một nữ tử.
Mà khi người này thấy sự việc như vậy hết sức tức giận, định xông lên nhưng lại bị mấy người khác can ngăn.
“ Đại tiểu thư, bình tĩnh.”
“ Bĩnh tĩnh cái gì, muội muội của ta đang bị người ta hành hạ kia kìa.”
“ Đại tiểu thư, nếu như nhị tiểu thư bị hành hà thì làm sao đi lại tự do trong thành thế kia. Thuộc hạ nghĩ chúng ta nên tìm đối sách phù hợp.”
Lâm Tuyết Như bình tĩnh trở lại, mới nghĩ thông suốt.
“ Là ta quá nông nổi. Lệnh các ngươi không được truyền tin ra ngoài.”
“ Rõ.”
Lâm Viết Khanh hiện tại đang cho rằng Lâm Tuyết Lạc đã bỏ mạng tại Tô Định Thành.
Nếu như tin tức về Lâm Tuyết Lạc lộ ra, vậy ông ta chắc chắn sẽ tìm cách giết chết.
Lâm Tuyết Như hiểu người cha này hơn ai hết, cho nên nàng cũng dấu đi chuyện này và tự mình hành động.
Còn bằng cách nào thì nàng hiện tại chưa tìm ra cách.
Tô Định Thành hiện tại không có cho người ngoài vào, muốn vào đều qua kiểm duyệt nghiêm khắc.
Cho nên muốn trà trộn vào là điều không thể.
….
Thành Chủ tiền nhiệm thành Tây Du vì bị cắt chức, con trai lại chết trên đất giặc, vậy mà Quốc Vương lại không cho hắn đi đòi lại công đạo.
Nguyễn Thế Hưng chiến lực đạt Cấp 3 cao cấp, có 1 đứa con trai Nguyễn Thế Nhạc là thiên tài của Tây Du Thành. Chỉ đứng sau Lâm Tuyết Như.
Bấy giờ thân già chỉ còn lại một mình, đoạn tử tuyệt tôn, hắn chỉ còn cách báo thù rửa hận cho con trai.
Tâm phúc của ông ta cũng có đến cả trăm người, chiến lực giao động từ cấp 1 đỉnh cấp đến cấp 2, sơ, trung cấp.
Thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy chưa đủ, bởi vì tại Tô Định Thành không biết thực lực thực hư ra sao.
Mà tin đồn về cao thủ của thừa tướng bí mật phái cử xuống cũng đã lan rộng.
Ắt hẳn người đó là một cao thủ cấp 3. Bởi vì chỉ có như vậy thì đội quân của Nguyễn Thế Nhạc mới chết hết không còn một ai.
Còn nếu cấp 4 là điều không thể xảy ra, bởi vì những người có thực lực như vậy đều được phái cử đi trấn thủ tại những vị trí quan trọng khác.
Vì vậy, Nguyễn Thế Hưng dùng hết tài sản gia tộc để chiêu binh trả thù.
Nếu không báo thù được cho con, ít nhất cũng phải khiến một phần người ở Tô Định thành bồi táng theo cùng.
….
Thành Tô Định không ngừng phát triển, từ một thành trì xuống cấp trầm trọng, nay cơ sở hạ tầng xem như đã ổn định, không những thế, nó còn có sức phòng thủ hơn trước đây rất nhiều.
Hoàng Hải Đăng mấy ngày qua cũng tích luỹ đủ 1000 điểm tín ngưỡng, mua trong cửa hàng 100 Đấu Sĩ Quả cho 100 tín đồ Hoả hệ mạnh nhất.
Cuộc thi diễn ra bằng cách ngưng tụ tiểu cầu lửa ở lòng bàn tay, 100 người duy trì lâu nhất sẽ được sử dụng đấu sĩ quả.
Bởi vì đã có hơn 100 người thăng cấp được dị năng, cho nên cần phải sử dụng thêm dị năng quả để đạt thêm sức mạnh.
Nếu nói dị năng Hỏa Hệ là công kích. Thì dị năng Đấu Sĩ chính là nền tảng.
Khác với Cuồng Sư càng đánh cơ thể càng mạnh mẽ, thì Đấu Sĩ lại tăng sức mạnh nền tảng cho cơ thể.
100 người ăn vào Đấu Sĩ Quả liền thấy cơ thể biến đổi rõ rệt. Cơ bắp bắt đầu đau nhức dữ dội, dường như ngày nào cũng trải qua đau đớn.
Nhưng bù lại, năng lực của họ sử dụng được lâu hơn, công kích cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thấy đồng đội có sức mạnh vượt trội như vậy, các tín đồ khác lại càng đỏ con mắt.
Họ lại điên cuồng tập luyện, chỉ hi vọng lần sau Giáo Hoàng ban quả, thì người nhận không ai khác chính là bản thân mình.
….
Ở bãi đất trống phía đông thành Tô Định, Hoàng Hải Đăng đang luyện tập.
Dị năng Hỏa Hệ của hắn đã sắp đạt cấp 3, trong khi đó dị năng Cuồng Sư lại chỉ có tăng tiến một bước nhỏ.
Dị năng Cuồng Sư muốn tăng cấp rất khó, bởi vì mỗi lần cơ thể đạt đến giới hạn, thì dị năng này mới bắt đầu phát huy rõ rệt tác dụng của nó.
Nếu không phải là trận chiến sinh tử, thì bản thân con người khó mà liên tục đột phá giới hạn bản thân được.
Hoàng Hải Đăng ngưng tụ 5 quả đại cầu lửa đang từ từ xoay vòng trước mặt. Đợi đến khi đại cầu lửa đủ lớn, hắn mới phóng thích ra.
5 quả cầu lửa một lượt bay về phía trước, nổ tung, tàn phá một mảnh đất, giống như mấy chục quả lựu đạn cùng công kích một điểm.
Thấy bản thân vẫn còn có thể tiếp tục, Hoàng Hải Đăng ngưng tụ 5 đại cầu lửa khác, nhưng lần này thì quá trình khó hơn lần trước. Sau đó hắn lại công kích vào chỗ cũ, khiến mảnh đất bị đào sâu nay lại sâu thêm một đoạn nữa.
Hoàng Hải Đăng thở hồng hộc, liên tục ngưng tụ hoả cầu như vậy khiến thể lực tiêu hao nhanh chóng. Nhưng dị năng Cuồng Sư vào lúc này lại phát huy tác dụng.
Hoàng Hải Đăng tiếp tục ngưng tụ đợt thứ 3, lần này hắn quyết định tung hết sức lực.
Aaaaa!
Từng hoả cầu một xuất hiện, lần này đột biến lại xuất hiện hoả cầu thứ 6.
Hoàng Hải Đăng không ngừng rót dị năng vào các hoả cầu khiến chúng ngày một phát lớn. Lúc này hắn không thể đứng nổi mà phải quỵ xuống một chân.
Sau đó hắn lại tiếp tục đánh vào mảnh đất đã bị đào xới phía trước.
Đùng!
Một điều kì lạ đã xảy ra, mặt đất bị dính chưởng 3 đợt công kích kia liền xuất hiện một cái hang động.
Thế nhưng Hoàng Hải Đăng lại không hề hay biết vì hắn đang đứng cách xa cái hang đó.
Hắn nằm xuống nghỉ ngơi sau khi dùng hết sức lực. Một lúc sau, thể lực hồi phục đôi chút, hắn đã có thể đứng dậy và lên ngựa trở về thành.
Trong lúc này….
Cửa hang đã được mở, chấn động lại quá lớn, khiến sâu bên trong hang tối có hàng nghìn đôi mắt màu đỏ mở to.
Xoạc! Xoạc! Xoạc!
Trong hang bắt đầu dồn dập âm thanh, chỉ thấy nhiều cái chân màu đen đầy lông lá bước ra trên mặt đất.
….
“ Giáo Hoàng Đại Nhân trở về, mau mở cổng thành.”
Hoàng Hải Đăng thúc ngựa tiến vào, đi ngang qua cũng không quên quan sát tiến độ của con kênh đang được xây dựng.
Cổng phía bắc đã được hoàn thành, bây giờ đang thi công dần tới cổng phía đông và tây.
Hắn thầm gật đầu một cái, vẫy tay động viên các tín đồ.
Bên trong thành, các tín đồ chưa được ban tặng Dị Năng Quả cũng ra sức hỗ trợ.
Ai nấy đều phấn chấn, mong góp một phần sức lực xây dựng nơi mình đang sống. Bởi vì Tô Định thành là nơi chiến tranh diễn ra liên miên.
Không muốn chết sớm thì hôm nay phải lao động. Nhưng họ cũng không ngờ, người dẫn đầu họ lại vô tình đưa giặc về nhà.
Một mối hiểm hoạ đang sắp đến.