10 ngày kể từ cuộc chiến ở thành Tô Định. Uông Bá ngày đêm vận chuyển phần thưởng từ Kinh Đô đến cho Hoàng Hải Đăng.
1000 đồng vàng.
20 sấp vải lụa.
100 chiến mã.
100 Thanh Kiếm Cấp 1.
Theo chân uông bá, còn có các hương thân phụ lão, gia đình của các binh sĩ thành Tô Định.
Trên khuôn mặt của họ hiện lên uất ức. Bắt người chồng, người con, người cha của họ đi đánh trận đã đành. Đánh xong trận dành lấy chiến thắng còn không cho họ trở về.
Bấy giờ đây lại bắt gia đình của họ rời xa quê hương, nơi sinh ra gắn bó.
Mà Tô Định thành nay đã là một bình địa do chiến tranh. Họ đến đây không phải để an cư lập nghiệp, mà là để khai hoang.
Nhưng lệnh của thừa tướng họ nào dám cãi lời. Ngoài mặt đạo đức giả tạo, bên trong âm hiểm vô cùng.
Hiện tại Uông Bá dẫn đầu đoàn người, từ xa đã thấy được thành Tô Định.
Trước đó hắn đã đi qua hai ngồi làng. Hai ngôi làng đều chỉ còn lại tàn tro đen nhẻm.
Đến gần thành trì, hắn phát hiện một đội quân đang chạy đều bước, rất đâu ra đấy. Phía trước còn có một binh sĩ hô lên “ 1, 2, 1, 2,…”
Đội quân này sau khi phát hiện thấy đoàn người của hắn thì liền rút vào trong thành. Chứ không phải là đến chào đón hỏi thăm tình hình.
Uông Bá tặc lưỡi một cái, thầm phê bình dữ dội.
“ Còn tưởng thế nào, đến quân trinh sát còn không có, địch ta còn không phân biệt được.”
Uông Bá càng thêm tin rằng đã có một cao thủ nào đó đi ngang qua ra tay tương trợ.
Tiến thêm một đoạn nữa hắn phát hiện ra trước tường thành có các cọc gỗ lớn nhọn chỉa ra. Bên dưới còn được gia cố thêm những trụ gỗ dài.
Nhìn từ trên xuống dưới, thành Tô Định như đang xoè ra xung quanh những cái gai bằng gỗ.
Uông Bá đến sát mấy cái cọc gỗ, tại đây đã có thể nói chuyện được với người đứng trên tường thành.
Hoàng Hải Đăng cũng đã được các binh sĩ thông báo, nhưng hắn không thèm ra mặt.
Bởi vì, mấy ngày trước hắn đã được tin báo và ấn tín cai quản Tô Định thành. Hay nói đúng hơn, đây là địa bàn của hắn.
Người đến theo tin báo mấy ngày trước chính là đội vận chuyển phần thưởng từ Kinh Đô. Lại là người của phủ thừa tướng.
Vậy là cái thá gì mà Hoàng Hải Đăng phải nghênh đón?
Thế nhưng hắn cũng đứng kế bên lệnh cho binh sĩ, chỉ là không ra mặt mà thôi.
Mấy binh sĩ trên tường thành nói vọng xuống.
“ Người đến là ai, mau báo danh.”
Uông Bá tức giận. Mấy tên này chỉ là mấy tên dân thường, khoát lên quân phục liền tưởng mình là quân nhân hay sao.
Chưa kể, hắn là 1 cao thủ Cấp 3, vậy mà chúng còn không biết phép tắc, nói với hắn bằng giọng điệu tra hỏi đó.
“ Hỗn xược, ngươi có tin là ta lấy cái đầu của nhà ngươi không?”
Các binh sĩ nghe thấy đều trợn mắt hung hăng. Người bị đe doạ có Hoàng Hải Đăng chống lưng cho nên cũng không chút sợ hãi, đáp.
“ Nếu như không chứng minh được danh phận, vậy chính là địch nhân U Minh Quốc giả trang. Giết chết không tha.”
Uông Bá càng nghe càng tức giận. Ai cho chúng lá gan đó mà dám hỗn xược. Thế nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu dốt.
Nếu như hắn bây giờ mà giết chết tên kia, thì các binh sĩ còn lại sẽ ra sức phản kháng. Lúc đó không còn là giết 1 người nữa mà giết cả một đội quân.
Chưa kể, hắn sẽ bị xét xử tội danh giết người vô cớ, giết các binh sĩ vừa thắng trận giết địch.
Uông Bá kiềm nén cơn giận, lấy ra lệnh bài của phủ Thừa Tướng.
Các binh sĩ trên tường thành vì khoảng cách xa nên không thấy được gì, nhưng lại giả bộ thấy, và đồng ý cho qua. Đều là Hoàng Hải Đăng đứng sau chỉ đạo.
Cổng Thành rất nhanh được mở ra, Uông Bá cùng các hộ vệ khác áp tải phần thưởng vào thành. Còn những người dân vì không theo kịp tốc độ nên phải một lúc nữa mới tới được.
Uông Bá đi vào bên trong lại bị các binh sĩ khác chặn lại.
“ Đại nhân, xin ngài hãy xuống ngựa.”
Uông Bá nghe thấy đại khí dâng trào, tức giận vô cùng. Vừa nói vừa toả ra sát khí nồng đậm của một Cao Thủ Cấp 3.
“ Cái gì, đến ngựa cũng không cho ta cưỡi hay sao?”
Các binh sĩ Tô Định thành toát mồ hôi hột, lùi lại vài bước, thế nhưng vẫn kiên quyết chặn đường.
Uông Bá hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ.
“ Không thể nào? Chúng chỉ là những tên dân thường, nếu va phải sát khí của ta, nặng thì ngất xĩu, nhẹ thì cũng phải ngã quỵ. Vậy mà…”
“ Xin ngài xuống ngựa.”
Kiềm chế, kiềm chế a.
Uông Bá ra lệnh các hộ vệ xuống ngựa. Các binh sĩ mau chóng kiểm kê tài sản phần thưởng, sau đó dắt ngựa của những người kia vào chuồng.
Còn Uông Bá cùng các hộ vệ được mời đi nghỉ ngơi.
“ Thiếu Gia đâu, sao không đến đây.”
“ Xin đại nhân hãy đợi, Thành Chủ đại nhân còn đang dùng bữa.”
“ Ngươi…”
Uống Bá tức giận, nhưng hắn phải kiềm chế. Lúc nào cũng tự nhủ.
Kiềm chế, kiềm chế, đại kiềm chế.
Nhưng các hộ vệ bên cạnh Uông Bá không nghĩ xa đến vậy.
Một tên hộ vệ vung chân đạp lấy một binh sĩ Tô Định thành lùi lại mấy bước.
Ngay lập tức các binh sĩ Tô Định thành đều đưa lên vũ khí bao vây.
Đám hộ vệ còn lại cũng rút kiếm.
Một binh sĩ nói.
“ Đại nhân, xin giao ra người vừa rồi hành hung người.”
Uông Bá bấy giờ không nhịn được nữa, mấy tên tép riu này dám yêu cầu hắn này nọ đã đành, còn dám chỉa vũ khí vào hắn.
Đây chính là tự tìm đường chết.
Trong lúc Uống Bá dường như mất kiểm soát thì Hoàng Hải Đăng ra mặt.
Binh sĩ hô to.
“ Thành Chủ đến.”
Các binh sĩ khác liền nhường đường, để Hoàng Hải Đăng đến đối diện với Uông Bá.
“ Ngươi là Uông Bá?”
Uông Bá thấy Hoàng Hải Đăng đến, hoả khí cũng dịu lại, nói.
“ Chính là ta.”
“ Tốt, tốt lắm Uông Bá. Ngươi đến đây theo lệnh phụ thân ta giao phần thưởng, vậy mà ngươi hiên ngang dám đến đây quấy rối. Ngươi đây là làm phản hay sao?”
“ Ngươi…”
Một tên phế vật bị đưa đi làm tốt thí, vậy mà dám lên mặt.
“ Ngươi cái gì, thân ăn nhờ, ở đậu Hoàng Gia ta, vậy mà thấy thiếu gia lại không chào. Ta nói ngươi là chó hư có oan cho ngươi không?”
“ Ngươi…”
Uông Bá bị mắng là chó càng thêm tức giận, sát khí toả ra đòng đòng nhưng lại không hề hấn gì cho đối phương. Trong lúc gần như mất đi lí trí thì Hoàng Hải Đăng lại nói tiếp.
“ Ngươi không chỉ nhận uỷ thác giao phân thưởng thôi chứ?”
Uông Bá chợt nhớ ra lời của thừa tướng. Mà hắn lại rất tận tâm trung thành với ông ta. Cho nên giận dữ đều bị áp chế.
“ Có mật chỉ từ thừa tướng, chỉ là cần phải nói riêng với ngươi.”
Hoàng Hải Đăng vỗ đùi một cái, nói.
“ Đấy, như vậy có phải dễ dàng giải quyết hơn không, mắc gì phải làm loạn cả lên. Thiếu gia ta rộng lượng liền bỏ qua cho ngươi.”
Uông Bá lần này đã tự chủ được, chỉ là không ngờ Hoàng Hải Đăng khác trước rất nhiều. Không yếu ớt và nhút nhát nữa.
Nhưng có lẽ thiếu gia phế vật này vẫn chưa muốn dừng lại, hắn nói tiếp.
“ Nhưng, nhập gia tuỳ tục, kẻ nào đánh binh sĩ của bổn tướng ắt phải bị trừng trị.”
“ Người đâu, bắt tên này lại.”
Uông Bá cũng không thể làm gì hơn, hắn đã lấy lại được bình tĩnh rồi. Mật chỉ của thừa tướng mới là quan trọng.
Mấy hộ vệ khác nhìn Uông Bá không có ý bảo vệ tên hộ vệ kia cũng mau chóng thu kiếm tránh đường.
Tên hộ vệ phạm tội kia thì kêu la.
“ Uông Giáo Đầu cứu ta.”
Thấy Uông Bá làm ngơ, tên hộ vệ thấy mình chết chắc. Lòng tự tôn lại cao, vừa rút kiếm vùng vẫy vừa nói.
“ Mấy tên phế vật các ngươi mà đòi bắt ta. Đừng c….”
Nhưng chưa kịp nói hết lời hắn đã bị một tia tưởng tinh thuần bắn xuyên đỉnh đầu, không kịp phản kháng.
Một hộ vệ Cấp 1 cứ vậy mà bị giết chết.
“ Người đâu, thu dọn xác kẻ chống đối.” Hoài Hải Đăng nở lên nụ cười tà nói.
Uông Bá thấy một màn vậy bất ngờ vô cùng. Vô số câu hòi xuất hiện trong đầu. Mà tất cả các câu hỏi đều quy về một ý chính, đó là sức mạnh làm sao mà có được?
Uông Bá đứng im như trời trồng, cho đến khi Hoàng Hải Đăng nói ông ta mới tỉnh lại.
“ Uông Bá, đi thôi.”