Lam Tịch nhìn bóng lưng cô và giấu đi suy nghĩ sâu xa trong lòng rồi cung kính nói: “Một trăm triệu.”“Đặt cược hết đi, cược người đàn ông kia thắng.”“Tiểu thư…” Lam Tịch muốn nói lại thôi, số tiền lớn như vậy là tiền thu nhập mấy tháng của Lam Diễm.
Mặc dù đại đương gia nói là cho tiểu thư ít tiền chơi đùa nhưng với tình huống bây giờ của bang Lam Diễm thì số tiền này thật sự không chơi nổi.Lê Nhân lạnh lùng liếc cô ta một cái và nói: “Đừng bao giờ nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của tôi.”Lam Tịch cắn môi, cô hơi chần chờ một chút.
Cô biết tiểu thư của cô đã thay đổi nhưng cô không nghĩ rằng tiểu thư như vậy là chuyện tốt.
Hồi trước, tiểu thư không hề tiêu tiền lung tung, nhưng bây giờ cô ấy lại tùy tiện tiêu xài hết một trăm triệu: “Nhưng mà với tình hình bây giờ của bang Lam Diễm, nếu như chúng ta thua mất một trăm triệu thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến đại cục.”“Làm sao cô cho rằng chúng ta sẽ thua? Nhỡ chúng ta thắng thì sao? Rõ ràng chúng ta có thể kiếm lại gấp mấy chục lần.”Lam Tịch nhìn dáng vẻ cố chấp của cô và nói: “Tiểu thư, làm gì có người có thể đánh thắng được mấy chục con sư tử ạ.” Đặc biệt là người trong lồng sắt kia còn đang thở thoi thóp nữa.“Tôi có thể.” Trước khi cô trọng sinh thì mấy chục con sư tử này chỉ là mấy món đồ chơi mà thôi.Hơn nữa, cô đã quan sát anh ta rất lâu rồi.
Mặc dù trên người anh ta có vết thương đang chảy máu nhưng hơi thở rất vững vàng, giống như việc thoát khỏi cái lồng sắt kia là chuyện rất dễ dàng.Trong mắt anh ta, bản thân không phải là đồ chơi mà những người tới xem anh ta mới là đồ chơi của anh ta.Cách nhìn thế giới bằng nửa con mắt này, vừa nhìn liền biết anh ta không phải là người tầm thường, cho nên cô chắc chắn anh ta sẽ thắng.“…” Lam Tịch cảm thấy tiểu thư nhà mình điên rồi, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của tiểu thư dành cho cô thì cô chỉ có thể đi đặt cược thôi.Nếu người đàn ông này thắng, tiền bồi thường sẽ gấp mười lăm lần, hơn nữa tỉ số phần trăm vẫn còn đang tăng lên.
Cô vừa mới đặt cược xong thì nó đã tăng lên gấp hai mươi lần.Nếu như bọn cô thắng thì bọn cô sẽ có hai tỷ mốt hoặc là nhiều hơn số đó…Cô nuốt nước bọt, trong lòng thầm cầu nguyện người đàn ông kia có thể thắng.Khi cô quay về vị trí khán đài thì cô nhận ra tiểu thư của mình đã ngủ rồi.
Dưới tình huống như vậy mà cô ấy lại ngủ rồi ư?Còn sự kinh hãi đến phát run khi nãy thì sao? Bây giờ trông cô ấy ngủ ngon như vậy là chuyện gì đây!Nếu không phải cô luôn đi bên cạnh tiểu thư thì cô thật sự nghi ngờ liệu tiểu thư của cô có phải đã bị đánh tráo rồi không.
Ban nãy thì tiểu thư dạy dỗ Lam Tuyết và Tô Hướng Đồng, còn quyết đoán đặt cược… Đây có đúng là tiểu thư nhà cô không hả? Cô cứ như đang nằm mơ vậy.Lúc cô ngồi vào vị trí của mình với suy nghĩ sâu xa thì người bên cạnh lập tức đến gần cô và nói nhỏ: “Tổ trưởng Lam Tịch, tiểu thư dặn dò khi nào bắt đầu trận đấu thì nhớ gọi cô ấy dậy.”“…”Lam Tịch không biết phải nói gì cho đúng, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc màu tím nhạt của tiểu thư nhà mình rồi ngây người.Tiếng chuông vang lên được một lúc thì toàn bộ sàn đấu thú đã chật kín người.Những cô gái bị Lê Nhân dạy dỗ ban nãy cũng đã quay lại.
Ngoài miệng Tô Hướng Đồng phải đeo một cái khẩu trang nhưng ánh mắt dữ tợn của cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lê Nhân.Chỉ có điều Lê Nhân đang ngủ rất ngon, căn bản là chẳng thèm để ý đến cô ta.Hiện trường yên tĩnh lại, mọi người đều đang chờ đợi trận đấu tiếp theo.Lồng sắt được mở ra, người đàn ông vẫn chưa đi ra khỏi cái lồng mà cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua toàn bộ hội trường, tròng mắt màu đen hiện lên vẻ chán ghét, sau đó lại trở nên dịu dàng hơn khi nhìn đến bóng dáng đang say ngủ của Lê Nhân.Có người khinh thường nói: “Người đàn ông chỉ còn thở thoi thóp như vậy, nếu ngay cả cái lồng sắt mà gã đó cũng chẳng dám đi ra thì một lát nữa gã có thể sẽ bị mấy con sư tử kia xé xác thành những mảnh nhỏ thôi.”“Tôi nghe nói cái cô Lê Nhân vô dụng kia đặt cược một trăm triệu cho người đàn ông này thắng đó.”“Làm sao chúng ta hiểu nổi tâm tư của cái thứ vô dụng kia chứ, miễn cô ta thấy vui là được rồi.
Dù sao thì người ta cũng là người có tiền.”“Đúng vậy, ngoại trừ có cha cô ta ra thì cô ta chẳng có cái gì hết.”“…”Lê Nhân nghe thấy mấy câu nói đó thì cô tỉnh lại, nhưng vẻ mặt cô chỉ tỏ ra thờ ơ không quan tâm rồi cô lại ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở trong sân, cô vẫn hứng thú với cái này hơn..