- Cạch!
Viên phỉ thúy dừng lại. Đám người trong phòng mặt đột nhiên biến sắc, họ cảm thấy như có cái gì đó đang len lỏi vào người họ vậy.
- Ông chủ Cao, ba mươi triệu. Nếu ông không đồng ý thì tôi về vậy.
Dương Tử Mi nhặt viên phỉ thúy lên và nắm chặt trong tay, đứng dậy cười nói tiếp:
- À, quên nói cho ông biết là tôi vừa mới ăn cơm ở nhà xong nên cũng không tiện nhận lời mời ăn bữa cơm do ông chủ Cao đây mời.
- Đứng lại! Mười triệu và để viên phỉ thúy lại.
Cao Hữu Tài tức giận hét lớn.
- Mười triệu? Ha ha, ông chủ Cao à, tôi vừa nói là ba mươi triệu đấy thôi. Ông mua được thì tôi bán, còn không thì tôi về.
- Ba mươi triệu? Mơ hả. Hôm nay nếu như mày không muốn bán thì cũng phải bán. Các anh em, mau chặn con nhóc này lại.
Cao Hữu Tài đập bàn hét lên một tiếng.
Mười hai tên giang hồ đang đứng chờ sẵn kia nghe lệnh xong liền đứng chặn không cho Dương Tử Mi đi. Từng tên từng tên cố ý khoe cơ bắp săn chắc của mình.
Dương Tử Mi khẽ cười nói:
- Xem ra, ông chủ Cao muốn dùng luật giang hồ của mỏ than để đe dọa tôi đây mà. Ông có biết là tôi ghét nhất người nào đe dọa tôi không?
- Đe dọa thì đã sao? Có bản lĩnh thì cứ bước ra khỏi cánh cửa này đi!
Cao Hữu Tài đắc ý nói.
- À, chuyện cỏn con vậy cũng không cần bản lĩnh gì đâu, có chân là đi được thôi mà.
Nói xong, Dương Tử Mi đưa tay búng búng gấu áo, như là đang phủi bụi vậy. Nhưng thật ra, hành động đó của cô chính là đang điều khiển âm sát khí.
Mười hai tên giang hồ đang đứng chắn trước mặt cô kia bỗng nhiên như bị trúng tà. Bọn chúng cảm thấy cả thân người mình như bị thứ gì đó giữ chặt lấy, không nhúc nhích được.
Lúc này, Dương Tử Mi mới giơ tay búng nhẹ về phía họ. Cả đám người kia ngã nhào xuống đất chẳng khác gì mấy bức tượng bằng đất.
Thấy thế, Cao Hữu Tài vô cùng kinh ngạc, ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đang muốn đuổi theo Dương Tử Mi, nhưng ông ta đột nhiên thấy trước mặt mình hình như có rất nhiều người đang giơ tay về phía ông rên rỉ nói:
Ông ta nhận ra, những người đó chính là những người đã chết khi mỏ than của ông xảy ra sự cố.
Ông ta sợ đến nỗi hét lớn một tiếng, sau đó đâm đầu chạy ra khỏi phòng. Nhưng mặc cho ông chạy thế nào thì các oan hồn kia vẫn cứ đuổi theo và đòi bóp cổ ông. Ông ta chỉ biết chạy mãi chạy mãi, đến khi sức cùng lực kiệt và ngất xỉu mới thôi...
Tuy nhiên, mỗi lần tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thì ông ta cũng chỉ thấy những oan hồn đó. Ông sợ đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần sa sút. Ông đã nhiều lần tìm thầy pháp, thầy tướng đến giúp ông trừ tà, bắt quỷ nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng, ông ta dùng hết tài sản của mình mời được một thầy tướng khá giỏi về mới giúp trừ hết âm sát khí trên người ông ta ra. Sau lần trừ tà đó, tuy không còn bị ảo giác nữa, nhưng ông ta cũng từ một người giàu có trở thành một kẻ nghèo túng, bần cùng. Vợ con ông ta sau khi vơ hết một mớ tài sản thì cũng bỏ ông ta mà đi.
Sau khi rời khỏi Thúy Hương Lầu trở về nhà, Dương Tử Mi vào phòng Dương Tử Hi và gọi cô bé dậy.
Vừa tỉnh dậy, Dương Tử Hi đã hoảng sợ rúc ngay vào lòng cô, run rẩy nói:
- Chị, em sợ, em sợ.
- Tử Hi, đừng sợ. Có chị ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu. Giờ mọi thứ đã qua hết rồi, chuyện xảy ra trước đó chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng thôi, biết không?
Dương Tử Mi ôm em mình vào lòng, vỗ nhẹ lưng của cô bé nói.
Được Dương Tử Mi vỗ về, an ủi, Dương Tử Hi cũng dần bình tĩnh lại. Cô bé ngước đôi mắt lên nhìn chị mình, tin tưởng nói:
- Chị ơi. Vậy sau này em sẽ không sợ nữa. Em biết chị em là giỏi nhất, chị nhất định sẽ bảo vệ em.
- Ừm, em phải dũng cảm lên, không phải sợ gì cả.
Dương Tử Mi vui mừng nói.