Trả phí gấp mười lần, tính ra cái giá mà Giang Mông Nhiên được trả để trừ tà cho Mộ Dung Vân Thanh là một triệu.
Nghe vậy, hai mắt Giang Mông Nhiên sáng lên. Ông cũng không quan tâm là hiện tại Mộ Dung Vân Thanh đang phát điên nên lật đật cầm la bàn tiến vào bên trong.
Giang Mông Nhiên phát hiện kim la bàn ông cầm trên tay đang chạy loạn xạ, cứ như là bị thứ gì hối thúc vậy.
Thấy tình hình có vẻ xấu nên ông ta vội vàng lấy xâu chuỗi đang cầm trên tay giơ lên vừa lần lần tràng hạt vừa niệm chú.
Thấy vậy, Dương Tử Mi chỉ biết lắc đầu cười.
Cô không nhìn thấy bất kỳ nguyên khí hộ thể nào toát ra từ trên người của Giang Mông Nhiên. Hơn nữa, những câu thần chú mà ông ta đang đọc kia cũng chẳng phải là thần chú gì mà chỉ là những câu do ông ta tự bịa ra thôi.
Dương Tử Mi không ngờ là Giang Mông Nhiên nổi tiếng kia lại không khác gì cô của kiếp trước. Chẳng qua cũng chỉ là một thầy bói gạt người. Hơn nữa còn là một thầy bói lừa gạt cao cấp. Cô không hiểu tại sao lại có nhiều người bị ông ta gạt đến thế.
Mấy âm hồn mà Dương Tử Mi thấy được nhờ thiên nhãn của mình vừa cảm nhận được sự tồn tại của xâu chuỗi trên tay Giang Mông Nhiên thì chúng lập tức bỏ Mộ Dung Vân Thanh ra và xúm qua chỗ Giang Mông Nhiên.
Các âm hồn kia có lẽ khi chết oán khí khá nặng nên âm sát khí mà chúng mang theo cũng mạnh mẽ khó lường.
Bựt!
Xâu chuỗi trên tay Giang Mông Nhiên đột nhiên đứt dây, các chuỗi hạt rơi lộp độp xuống sàn nhà.
Tiếp đó, Giang Mông Nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh đang vây lấy mình. Ông ta bất giác rùng mình một cái. Sau đó, cảm giác như có rất nhiều người đang xông vào cấu xé quần áo của ông khiến trang phục ông đang mặc trên người cũng rách toạc một đường.
Giang Mông Nhiên hoảng sợ giơ la bàn lên hướng về các phía.
Tuy là một kẻ lừa gạt nhưng chiếc la bàn ông ta đang cầm trên tay kia lại là một chiếc la bàn tốt. Là một pháp khí tích tụ rất nhiều khí tốt.
Thấy la bàn xuất hiện, các âm hồn nọ cũng tỏ ra khiếp sợ, buông Giang Mông Nhiên ra và lại quay sang tiếp tục vây lấy Mộ Dung Vân Thanh, không ngừng cấu xé người anh ta.
Sau khi thoát thân, Giang Mông Nhiên lật đật chạy ra khỏi phòng. Ông ta sợ đến nỗi giày bị rơi mất một chiếc mà không dám quay lại nhặt, áo quần xốc xếch. Vừa chạy ông ta vừa la thất thanh:
- Có ma, có ma...
Mộ Dung phu nhân, Tiêu Cường và những người có mặt đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Cường tiến đến chặn Giang Mông Nhiên lại nói:
- Giang đại sư, nếu bên trong có ma thì đại sư hãy đuổi chúng đi đi, sao lại chạy ra đây?
Thấy tình cảnh hiện tại, Dương Tử Mi mới búng tay một cái để dẫn chút âm sát khí vào đầu gối và sống lưng của Giang Mông Nhiên.
Giang Mông Nhiên đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lành lạnh. Ông ta hết sức kinh hãi và muốn tiếp tục bỏ chạy. Nhưng càng muốn chạy thì chân ông lại càng cứng lại, bịch một cái, ông ta té lăn ra đất.
- Đi đi, đi đi, bọn ma quỷ kia đừng đến gần ta, oan có đầu nợ có chủ...
Giang Mông Nhiên không ngừng khoát tay và hét lớn. Sắc mặt ông ta trắng bệt, mồ hôi đầm đìa. Dáng vẻ rất buồn cười.
Dáng vẻ ông ta như thế, kẻ ngốc nhìn là cũng biết ông ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ lừa đảo.
Trước đây, sở dĩ ông ta có thể lừa gạt nhiều người như thế là bởi vì ông ta đã cho rất nhiều tay chân của mình đi điều tra, tìm hiểu thông tin, gia cảnh của những khách hàng của ông. Thế nên, muốn được ông xem bói thì phải hẹn trước ít nhất một tháng. Trong một tháng này, có gì mà không tra ra được chứ?
Khách hàng thấy ông nói về gia cảnh, tuổi tác, tình trạng của mình chính xác như thế nên cũng tin răm rắp.
Hơn nữa, chiếc la bàn và xâu chuỗi mà ông hay cầm trên tay kia cũng chính là vật đã truyền được mười tám đời, vốn là hai pháp khí trừ tà hóa sát dùng trong các trường hợp bình thường nên mọi người mới xem ông ta như thần thánh vậy.
Giờ, âm sát khí vây lấy Mộ Dung Vân Thanh không phải là âm sát khí bình thường mà là âm sát khí được hình thành từ oán khí và sát khí của các âm hồn thuộc ngũ hành tam giới nên sát khí của nó rất mạnh. Chính vì vậy mà Giang Mông Nhiên mới bị dọa đến hồn vía lên mây như thế.
Tiêu Cường nhìn Mộ Dung phu nhân nói:
- Phu nhân, giờ phải làm sao đây?
Mộ Dung phu nhân lúc này mới quay sang nhìn Dương Tử Mi, sau đó quay sang nói với Tiêu Cường:
- Cô ta không phải là anh mời đến hay sao? Để cô ta vào xem sao.