Dương Tử Mi nhắn lại:
- Vừa về đến nhà.
Cô tưởng là anh đã ngủ rồi nên vừa hồi âm xong là cô quăng điện thoại qua một bên. Nhưng rất nhanh, chuông báo có tin nhắn mới lại vang lên. Cô giật mình mở tin ra đọc, chỉ thấy hai chữ:
- Chờ anh.
Tâm trạng của Dương Tử Mi hiện đang rất phức tạp.
Một mặt cô thấy nếu cứ như vậy thì có gì đó không ổn. Dù sao thì cô và Long Trục Thiên cũng không thân nhau lắm, cô nam quả nữ sao lại ngủ chung như vậy hoài được?
Mặt khác, cô cũng phát hiện thẳm sâu trong tâm hồn mình, cô luôn trông chờ anh đến. Thậm chí cô còn rất lưu luyến hơi ấm cũng như mùi hương trên người anh khi được anh ôm vào lòng.
Tim Dương Tử Mi đập liên hồi.
Cô đưa tay sờ lên gương mặt đang ửng đỏ của mình. Nhìn vào gương, cô phát hiện ánh mắt mình cũng đang thấp thoáng nét xuân tình mà trước giờ chưa bao giờ có.
Đang lúc ngẩn ngơ, đột nhiên cô nghe có tiếng gõ cửa sổ.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Long Trục Thiên đưa tay đẩy cửa sổ lên và nhanh chóng chui vào phòng. Vừa vào đến phòng, anh liền chạy đến ôm Dương Tử Mi vào lòng.
Dương Tử Mi phát hiện áo anh vẫn còn ướt sương đêm, còn tim anh thì đang đập liên hồi, mạnh mẽ.
Bình bịch, bình bịch!
Từng hồi từng hồi như tiếng trống vang lên bên tai và xuyên thẳng vào trái tim bé nhỏ của cô. Phút chốc, tim cô cũng mềm lại, cô yên lặng dựa vào lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng của anh mà không chút phản kháng gì.
Đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng nhỏ chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của hai người.
Long Trục Thiên tựa nhẹ cằm của anh lên đỉnh đầu của Dương Tử Mi, tay ôm chặt lấy cô. Tâm trạng vốn phiền muộn của anh phút chốc cũng bình yên trở lại, cứ như một đứa trẻ tìm thấy nơi bình yên của chính mình vậy.
- Ba giờ sáng rồi, ngủ thôi.
Vừa dứt lời, Long Trục Thiên bỗng nhiên cúi người bế cô lên...
Dương Tử Mi hồi hộp không thôi. Toàn thân cô lâng lâng tràn đầy cảm xúc.
Long Trục Thiên để cô lên giường, đắp mền cẩn thận xong anh cũng nằm xuống ngay bên cạnh cô và giang tay để cô gối đầu lên tay anh.
- Ngủ đi.
Nói xong, anh nhắm mắt. Rất nhanh, hơi thở đều đều chứng tỏ anh đã ngủ say bắt đầu vang lên.
Long Trục Thiên đã ngủ nhưng Dương Tử Mi vẫn không sao ngủ được.
Cô khẽ nghiêng người nhìn dáng vẻ ngủ say của anh qua ánh trăng mờ mờ.
Gương mặt anh lúc này đây không khác gì một đứa trẻ ngây thơ. Một gương mặt điển trai và dễ thương.
Thấy đôi môi khẽ mím lại của anh, Dương Tử Mi cảm thấy như có gì đó thôi thúc, khát khao.
Phát hiện ra ý nghĩ đó của mình, mặt Dương Tử Mi bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô vội vã quay mặt, nhắm mắt và dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô phát hiện trên giường trống không. Nếu như trên gối không còn lưu lại hơi ấm của anh thì cô cũng đã nghĩ rằng chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
Ngẩn người nhìn gối một lúc lâu, Dương Tử Mi bèn nhổm người dậy và phát hiện trên tay mình đang đeo vật gì đó.
Một chiếc vòng thủy tinh lam rất đẹp đang lấp lánh trên tay cô. Màu xanh của nó khiến người khác cảm thấy vui vẻ, dễ chịu, bình yên.
Theo truyền thuyết, thủy tinh lam đại diện cho hạnh phúc và sự dũng cảm. Người có thủy tinh lam sẽ luôn lạc quan, yêu đời. Ngoài ra thủy tinh lam còn tượng trưng cho sự vô tư, không lo lắng, muộn phiền, nó giống như một bản hòa tấu vi-ô-lông nhẹ nhàng, du dương, có thể xóa tan mọi phiền muộn trong cuộc sống.
Nếu nhìn từ góc độ phong thủy thì thủy tinh lam có tác dụng tránh tà, bảo vệ thân tâm được bình an. Xóa nỗi phiền muộn của con người.
Dương Tử Mi đưa tay sờ vào chiếc vòng đó, trong đầu cô không ngừng hiện lên ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy tình cảm của Long Trục Thiên khi anh nhìn cô, cô cảm thấy một tình cảm rất đặc biệt đang không ngừng dâng lên trong lòng.