Đã mười ngày trôi qua.
Vẫn không có tin tức gì từ Long Trục Thiên.
Không phải là nói chậm nhất là mười ngày sẽ trở về sao?
Chẳng những không trở về mà đến một cái tin nhắn cũng không có?
Long Trục Thiên, anh gặp chuyện gì rồi sao?
Trong lòng Dương Tử Mi cực kỳ không yên, cứ đi qua đi lại trong phòng. Cả ngày hôm nay cô đã không đi ra ngoài rồi, cứ đợi mãi trong phòng, nhìn di động và hi vọng có thể thấy Long Trục Thiên trở về, hoặc là nhận được vài tin nhắn linh tinh cũng được.
Nhưng mà, không có cái gì hết.
Người kia giống như chưa từng xuất hiện, nếu không phải trong tủ quần áo còn treo ba bộ đồ ngủ thì chắc cô đã nghi ngờ đó là người do cô tưởng tượng ra rồi.
Màn đêm dần buông xuống.
Cô ôm áo ngủ của anh trong lòng rồi nằm trên giường, hết lần này đến lần khác tưởng tượng dáng vẻ khi ngủ của anh.
Cứ nhớ nhung như thế!
Cứ mong ngóng như thế!
Cứ lo lắng như thế!
Cô tin anh chắc chắn không phải là cố ý không liên hệ với cô, chắc chắc là anh không thể thay đổi ảnh hưởng của nhân tố bên ngoài, không lẽ là có gì không ổn sao?
Càng nghĩ càng lo lắng, cô ngồi dậy, ép mình thôi suy diễn đủ thứ về mạng sống của anh.
Cuối cùng, ngực khó thở, cô phun ra một ngụm máu. Hao tổn nhiều nguyên khí đến thế mà kết quả của việc suy diễn nãy giờ vẫn là một mớ hỗn độn.
Cô mệt mỏi nhìn đống máu tươi trên khăn tay.
Có được thiên nhãn, thấy được cát hung của con người, thấu rõ thiên lý, nghịch thiên cải mệnh...
Nghe thì lợi hại thật, nhưng cô lại không thấy được tương lai của mình, cũng chả thấy được hướng đi của người mình quan tâm nhất.
Vậy thì có thì có tác dụng gì nữa?
Cô nhẹ nhàng ngồi trên song cửa sổ, nhìn chằm chằm phía bên dưới.
Dưới đường xa xa kia bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Hummer màu đen, cô vui mừng. Nhưng không như dự liệu, chiếc Hummer kia lại không có ý định dừng lại, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Cô đã nhìn thấy biển số xe, không phải là chiếc của Long Trục Thiên.
Long Trục Thiên, nếu anh không về, em trở mặt cho anh xem!
Cô cắn răng cúi đầu la lên.
Âm thanh tin nhắn điện thoại bỗng vang lên, lòng cô vừa căng thẳng vừa vui mừng, vội mở ra tiếp đó thì lại thất vọng.
Hóa ra chỉ là tin nhắn spam của nhà mạng.
Thời gian chỉ mới một phút một giây trôi qua, sao mà dài như thế, sao gian khổ như thế!
Cô vẫn cứ tiếp tục chờ như thế, từ lúc ánh chiều hôm buông xuống bốn phía, cứ chờ đến khi phía Đông xuất hiện vài vệt trắng bạc vẫn chẳng có gì.
Mỗi một phút trôi qua, lòng cô lại lạnh hơn một chút.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng cảm thấy gió đêm lại lạnh giá đến như vậy, thổi rét cả người lẫn con tim cô.
Tin tin!
Âm thanh tin nhắn điện thoại lại vang lên, tim cô đập mạnh lên một chút, giống như bị tay ai đó ra sức đụng vào vậy.
Tay cầm di động của cô thoáng run rẩy, chậm rãi không dám mở tin nhắn, hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Cô nhắm mắt lại, hít vào rồi lại thở ra, mở mắt ra, run rẩy cầm chiếc điện thoại lạnh lẽo rồi mở xem.
Là tin nhắn từ số điện thoại của Long Trục Thiên.
Cảm giác mừng rỡ như thủy triều đang dâng trong lòng, cô thật muốn hét to một tiếng.
Cô cẩn thận mở tin nhắn ra:
"Tử Mi, anh là Gia Cát Nguyệt đây, anh tìm được Long Trục Thiên rồi, nhưng cậu ấy vẫn còn đang hôn mê, giờ anh đang đưa cậu ấy về tìm em."
Long Trục Thiên hôn mê?
Gia Cát Nguyệt tìm được anh ấy rồi?
Đầu Dương Tử Mi khó có thể tiêu hóa tin này ngay được, vội vàng cầm di động bấm số.
Nhưng di động lại thông báo không thể kết nối.
Cô gấp đến độ nhảy xuống song cửa sổ, cực kỳ bất an xoay tới xoay lui trên đường, lâu lâu lại mở điện thoại ra xem nhưng không có tin nhắn nào nữa.
- Tử Mi? Cậu sao vậy?
Là giọng nói nghi hoặc của Mẫn Cương vừa vang lên, trong tay cầm một ly sữa đậu, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
- Hả, có chút phiền muộn trong lòng ấy mà.
Dương Tử Mi cầm lấy ly sữa đậu trong tay cậu ấy, ngửa đầu uống ừng ực vài ngụm.
Buồn bực trong lòng cũng bình ổn lại một chút.