Không phải sư thúc. Sư thúc đã mất từ lâu lắm rồi, có lẽ chỉ là một đệ tử bên ngoài được sư thúc dạy thôi.
Ngọc Thanh lắc lắc đầu.
- Ôi. Dù thế nào thì cậu ta cũng là đệ tử của phái chúng ta.
Ngọc Chân Tử hưng phấn nói.
Ngọc Thanh nghe vậy thì khẽ cười, vuốt vuốt cằm.
Long Trục Thiên ngừng múa kiếm, nhìn về phía Ngọc Thanh.
- Bắt đầu từ hôm nay cậu hãy luyện kiếm pháp của bổn môn cùng tôi đi.
Ngọc Thanh nói với Long Trục Thiên.
Đôi mắt của Long Trục Thiên khẽ sáng rực lên:
- Cảm ơn sư phụ
- Sư phụ, con cũng muốn học kiếm pháp.
Dương Tử Mi đứng cạnh cũng xen vào:
- Giờ càng ngày con càng cảm thấy mình nên học thêm chút võ thuật nữa. Nếu không thì con quá yếu.
Thực ra điều cô muốn hơn là được luyện kiếm cùng Long Trục Thiên.
- Được. Kiếm pháp tốt nhất để phá Thất Tinh Kiếm trận là kiếm pháp có cả hai thái cực, cần hai người phối hợp. Nếu con có thể luyện thì quá tốt.
Ngọc Thanh gật gật đầu.
Dương Tử Mi vui mừng khôn xiết, chớp chớp mắt nói:
- Chúng con không phải trẻ con nữa, không muốn cứ mỗi lần luyện tập là phải dùng nhành cây đâu. Cho chúng con dùng kiếm thật đi.
- Phải tìm được thanh kiếm tốt nhất đã.
Bây giờ chỗ nào cũng nghiêm cấm buôn bán đao kiếm, huống hồ giờ đa phần toàn là kiếm nghệ thuật, muốn kiếm tốt trừ phi tìm được đồ cổ.
Dương Tử Mi đang suy nghĩ xem nên đi đâu mua kiếm thì đột nhiên điện thoại reo, cô mở ra xem thì thấy Tống Huyền gọi đến.
- A lô thầy Tống.
Lâu lắm rồi không gặp Tống Huyền, lúc nghe thấy giọng anh, Dương Tử Mi thấy rất vui:
- Chị Thanh Mai đã đỡ chưa ạ?
- Cô ấy đỡ hơn rồi.
Tống Huyền trả lời.
- Thế thì tốt, thầy Tống tìm em có chuyện gì thế?
- À, Tiểu Mi, ngày mai thành phố B có một phiên hội chợ đấu giá, anh muốn hỏi em có muốn đi cùng không?
Tống Huyền hỏi.
Dương Tử Mi nghe xong vô cùng hứng thú trả lời:
- Muốn chứ! Mai mấy giờ vậy? Em đi với thầy.
- Sáu giờ tối ngày mai, anh đến đón em.
Tống Huyền thấy Dương Tử Mi bảo cũng muốn đi tham gia đấu giá nên rất vui.
Anh biết, tuy kiến thức của Dương Tử Mi về đồ cổ còn chưa được phong phú, nhưng cô rất nhạy cảm với mấy món đồ kiểu này, chưa bao giờ đánh giá sai món nào cả.
Cho nên nếu đưa cô đi cùng thì anh sẽ không lo rước phải đồ rởm hoặc mua phải đồ tuẫn táng kém may mắn.
Trước đây Dương Tử Mi đã từng tham gia đấu giá cổ vật một lần, những người ở đó ai cũng đều mặc đồ cổ trang cả.
Ngoài bộ quần áo cổ trang lần trước Tống Huyền mua cho mình ra, Dương Tử Mi chẳng có bộ nào khác ngoài quần áo mặc bình thường, cho nên mới gọi điện cho mẹ của Hạ Muội:
- Cô ơi, tối mai cháu định đi thành phố B tham dự hội chợ đấu giá cổ vật, trong tiệm của cô có bộ cổ trang nào hợp không?
- Ha ha! Đúng dịp quá! Nhà thiết kế của tiệm cô vừa mới may một bộ lễ phục dựa theo số đo của cháu đấy. Cô đang định gọi điện cho cháu, hỏi xem cháu có muốn qua thử không đây.
Cô Hạ cười cười nói.
Dương Tử Mi nghe xong thì vui sướng đáp:
- Cháu cảm ơn cô nhé! Đúng là nắng hạn gặp mưa rào. Lát nữa cháu qua thử ạ.
- Ha ha, đừng cảm ơn cô, cháu phải cảm ơn thợ thiết kế Ly ấy. Từ sau khi cậu ta thấy cháu là bắt đầu điên cuồng thiết kế quần áo cho cháu. Cậu ấy bảo quần áo của mình phải để cháu mặc mới thể hiện được giá trị thiết kết.
- Ha ha, vậy cháu cảm ơn cậu Ly nhé.
Dương Tử Mi cười nói.
- Tiểu Mi, nghe Hạ Muội nói đã mấy ngày cháu không đi học rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Cô Hạ thân thiết hỏi.
- Cháu cảm ơn cô, không có chuyện gì to tát đâu ạ. Cháu về quê mấy hôm ấy mà.
Sự quan tâm của cô Hạ khiến Dương Tử Mi rất cảm động.
Ba người nhà họ Hạ đối xử với cô rất nhiệt tình thành tâm, cô thực sự rất biết ơn họ.