Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Sau khi đến công ty, hai người họ thấy hai anh em La Thanh La Bạch đang đeo tạp dề, cúi đầu ủ rũ làm phôi gốm.

Vì hai anh em họ quá chăm chú nên không thấy Dương Tử Mi đến.

Dương Tử Mi nhìn hai anh em họ làm gốm, cũng rất hiếu kỳ đứng một bên hỏi Mẫn Cương: 

- Nguyên liệu để làm ra loại gốm này có khác gì mấy nguyên liệu làm gốm bình thường không?

Nghe thấy giọng của cô, lúc này La Bạch mới ngẩng đầu lên cười với cô:

- Tử Mi đến chơi à? 

- Ừ, mọi người cứ làm đi, đừng để ý đến tôi.

Dương Tử Mi nói xong, tiện tay lấy một cái ghế ra ngồi.


- Muốn làm giống thì bắt buộc phải dùng nguyên liệu giống y hệt gốm cổ mẫu, nếu không sẽ không đạt được thành quả cao. Mà đất để nặn phôi này, phải dùng đất giống với đất Ma Thương thời Nguyên, thế mới có thể tạo ra sản phẩm gốm Thanh Hoa vừa mềm nhẵn, vừa mềm mại, nhưng không quá chặt, không quá lỏng, tiết diện của gốm cũng có kẽ hở đặc trưng rõ ràng. Khi vẽ gốm cũng phải làm y như tiêu chuẩn đã đặt ra của người xưa. 

Mẫn Cương ngồi bên cạnh giải thích cho cô hiểu.

- Đất Ma Thương có khó tìm không?

Dương Tử Mi hỏi. 

- Giờ đã rất khan hiếm rồi.

Mẫn Cương cười khổ nói:

- Giá gần như đắt cắt cổ ấy. Ngoài đất Ma Thương này ra, thì mực vẽ cũng cực kỳ khó tìm. Lúc đó, số màu vẽ dùng để vẽ gốm sứ Thanh Hoa cũng toàn nhập khẩu từ Iran về. Những nguyên liệu này, đã vô cùng khan hiếm vào cuối thời Minh Thanh, không thể nhập khẩu được nữa. Cha tớ có sai người đi Iran thu mua, nhưng cũng chỉ có thể mua được chút ít từ tay của những người làm thủ công mỹ nghệ. 

- Thì ra đã cạn kiệt đến vậy rồi. Vậy sao các cậu còn mở công ty?

Dương Tử Mi hỏi, đương nhiên cô biết nguyên liệu để làm lại gốm Thanh Hoa rất khan hiếm, nhưng không ngờ lại khó tìm đến vậy, không có nguyên liệu thì sao duy trì được công ty?

- Chỉ có thể phân gốm thành hai loại thôi. Đất Ma Thương và mực Tô Ma Lý Thanh hàng thật giá thật sẽ được dùng để chế tạo ra gốm sứ Thanh Hoa loại một, còn những loại khác, thì chỉ có thể dùng các thành phần để tạo ra loại mực và đất gần giống Ma Thương và mực Tô Ma Ly Thanh thôi. Nhưng mà cái này cũng không dễ pha chế đâu, chỉ riêng việc mua màu nhuộm về pha là đã tốn tiền hơn dùng phấn trắng rồi, hơn nữa còn phải không vi phạm pháp luật. 

Mẫn Cương giải thích một cách rõ ràng tỉ mỉ.

- Vậy đã tạo ra thành phẩm nào chưa?

Dương Tử Mi rất có hứng thú với chuyện này nên hỏi Mẫn Cương. 


- Vừa làm xong một cái bát Thanh Hoa, nhưng La Bạch bảo đã thất bại rồi.

Mẫn Cương nói.

- Đúng, là sản phẩm thất bại. Lúc tô màu, tay hơi run nên vẽ hỏng mất rồi. 

La Bạch bất lực nói.

- Không sao đâu, em chỉ xem thôi.

Mẫn Cương lấy một cái bát sứ Thanh Hoa từ trong phòng làm việc ra một cách cẩn thận. 

Đối với La Bạch, tuy đây chỉ là sản phẩm thất bại, nhưng với Mẫn Cương, đó lại là cái bát đầu tiên kể từ ngày anh mở công ty, nó có ý nghĩa rất to lớn với anh.

Dương Tử Mi nhận lấy cái bát.

Cảm giác khi sờ vào cái bát này rất tốt, trơn nhẵn như ngọc, độ mềm mịn rất cao, bất luận là vẻ ngoài hay hoa văn, đế bát hay lớp men đều giống y hệt sứ Thanh Hoa thời Nguyên. 


Nếu cô không quan sắt một cách hết sức tỉ mỉ thì chắc cũng chẳng nhìn ra đây không phải là bát cổ thật.

Hoa văn trên cái bát này cũng được vẽ một cách xuất sắc, tinh tế thanh lệ, cứ như thể màu xanh tươi nhạt của bầu trời sau cơn mưa vậy, khiến người ta cảm giác thật vui vẻ thoải mái, thích đến nỗi không muốn rời tay.

- Nét vẽ hỏng ở đâu vậy? 

Dương Tử Mi cố gắng tìm chỗ vẽ bị hỏng mà La Bạch nói, nhưng không tài nào tìm được.

- À, ở đây này. Nó nằm ở một chỗ rất khó quan sát.

Mẫn Cương chỉ vào phần cánh hoa của một bông hoa trên cái bát. 

Quả nhiên trên cánh hoa đó, có một nét vẽ nhỏ xíu sượt qua, nhưng nếu không nhìn cẩn thận thì chắc chắn sẽ không nhìn ra, hơn nữa lỗi này cũng không hề ảnh hưởng gì đến cảm quan của cả bông hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận