Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Sắp đến sáu giờ rồi.

Dương Tử Mi chuẩn bị thay lễ phục, chờ Tống Huyền đến đón cô cùng đi thành phố B.

Thay lễ phục xong, cô cho xõa mái tóc dài đen như mực xuống, chỉ dùng hai chiếc kẹp thủy tinh kẹp tóc, thoạt nhìn nhẹ nhàng tự nhiên lại xinh đẹp. 

Cô vừa định quàng theo một chiếc khăn lụa thì Tuyết Hồ ở bên cạnh nói:

- Nói thật nhé, trời nóng như vậy mà cậu lại quàng khăn lụa, trông kì kì thế nào ấy.

Dương Tử Mi cũng thấy kì kì. 

Nhưng...

Cô sờ sờ lên thẻ bài gỗ đào cùng mặt dây chuyền của Tiểu Thiên, nếu hai thứ này lộ ra ngoài, còn kì quái hơn ấy.

- Chị ơi, nếu không thì chị hãy để em vào trong túi đi. 

Tiểu Thiên nói:

- Em không muốn vì em mà chị không đẹp hoàn hảo.

- Để em vào trong túi, em sẽ nghẹt chết đó. 

Dương Tử Mi lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không được.

Cô ném khăn sang một bên: 

- Hoàn hảo hay không, cũng không quan trọng, dù sao chị cũng không phải đi thi hoa hậu, như vậy là được.


- Kỳ thật, như vậy cũng rất đặc biệt.

Tuyết Hồ ở bên cạnh nói: 

- Cứ như vậy đi, không cần quàng cái khăn kia nữa.

Dương Tử Mi gật đầu, bỏ một vài thứ quan trọng vào túi xách, những bảo vật khác, để ở nhà cũng không sao, có Long Trục Thiên và sư phụ ở nhà, cũng không lo bị mất trộm.

Dương Tử Mi ăn mặc gọn gàng, ôm Tuyết Hồ đi ra ngoài. 

Long Trục Thiên đang luyện kiếm, thấy cô, hai mắt sáng lên.

Anh bỏ thanh gỗ trong tay xuống, đi tới, túm đuôi Tuyết Hồ ném sang một bên, ôm lấy cô, thì thầm bên tai:

- Em đẹp quá! 

Dương Tử Mi hơi hơi đỏ mặt thẹn thùng.

- Không muốn để em đi ra ngoài!

Long Trục Thiên nói, hai cánh tay lớn ôm chặt thắt lưng cô. 

- Vậy không được, em đã đồng ý với thầy Tống rồi.

Dương Tử Mi tuy rất lưu luyến cái ôm của anh, nhưng việc nên làm vẫn phải làm.

- Hay là anh đi với em? 

Dương Tử Mi nháy mắt nhìn anh ta hỏi.

Long Trục Thiên buông lỏng tay:


- Em đi là được rồi, anh không thích nơi có nhiều người. 

- Ha ha, em biết anh sẽ nói như thế mà, vậy em đi nhé.

Dương Tử Mi kiễng mũi chân hôn lên má anh:

- Chuyên tâm luyện kiếm, đừng quá nhớ em. 

- Ừ.

Long Trục Thiên gật đầu đồng ý, hai má ửng đỏ, hít thở nặng nề.

Dương Tử Mi cười cười, đón lấy Tuyết Hồ đang tức giận vì bị Long Trục Thiên ném sang một bên, chào hỏi sư phụ sư thúc rồi đi ra ngoài cửa đợi Tống Huyền. 

- Người đàn ông của cậu càng ngày càng quá đáng, lần nào cũng ném tôi như vậy.

Tuyết Hồ tức giận nói.

- Sao cậu không tránh đi? 

- Tôi cũng không hiểu sao mỗi lần ở trước mặt anh ta thì mình lại như một con hồ ly bình thường.

Tuyết Hồ dùng móng vuốt gãi đầu.

- Tôi thật sự không chịu nổi nữa. 

- Chịu không được cũng phải chịu.

Dương Tử Mi vuốt lông nó:

- Ai bảo cậu muốn ở cùng tôi chứ? 

Tuyết Hồ không nói gì nhìn cô.

Đúng vậy, ai bảo mình bám riết muốn ở với cô ấy chứ?

Nhưng có điều, nó cảm thấy rất thích thú khi ở cùng với cô. 

Tuy rằng nhiều lúc ấm ức, nhưng so với mấy ngàn năm trước vẫn tốt hơn nhiều, rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của mình, chứ không giống như đất đá trên đường.

Có lẽ đây chính là niềm vui của thế giới loài người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận