Nhà khách Tiểu Thiên Nga có thiết kế đình viện độc đáo, vừa tráng lệ xa hoa, vừa trang nhã cổ kính.
Quả thật là một nơi tuyệt vời!
Dương Tử Mi cảm thấy mình giống Lưu Mỗ Mỗ tiến vào vườn nhà quan, dùng một đôi mắt không thể nào xem hết được.
Quan trọng nhất là, phong thủy nhà khách này vô cùng tốt.
Cô đã nghiên cứu kĩ trên tiên chỉ, trong đó “đắc thủy chi lợi” là ưu thế địa lí lớn nhất.
Sông Cảnh Giang từ phía Tây thành phố B sau khi chảy vào bờ cát, phân thành hai nhánh, chảy tới hướng Đông, Nam, hình thành tam thủy hội tụ nhau ở phía Đông Bắc, vây quanh kết cấu nhà khách Tiểu Thiên Nga.
Từ góc độ phong thủy “ dĩ thủy vi tài”, cái thế “tam thủy quy đường” này đã thu hết tài vận.
Về mặt bố cục bên trong, nhà khách Tiểu Thiên Nga cũng vô cùng chú trọng phối hợp nội thủy và ngoại thủy, trong nội đình nhà khách còn đặc biệt bố trí một thác nước nhân tạo rất lớn, gọi là “cố hương thủy”.
Thông qua màn che hỗ trợ bằng thủy tinh, nó dường như hòa thành một màu với sông Cảnh Giang bên ngoài, khiến người ngồi trong phòng như hòa mình vào trong nước.
Xa xa từ bờ bên kia nhìn sang, xe cộ chầm chậm đi trên chiếc cầu được thiết kế đặc biệt dẫn vào trong nhà khách Tiểu Thiên Nga, bởi vì đường đi trong phong thủy học lấy “Thủy” làm tiền đề, cũng được coi là một loại bố cục “Dẫn thủy”.
Nhà khách Tiểu Thiên Nga được thủy đắc trợ, đương nhiên hưng thịnh phát đạt.
Tống Huyền dẫn Lâm Thanh Mai, cùng Dương Tử Mi đi tới hội đấu giá ở tầng ba, đưa ba tấm thư mời cho bảo vệ.
Hai bảo vệ này được tuyển chọn rất tốt, cho dù là chiều cao, vẻ ngoài hay khí chất đều thuộc nhóm thần tượng và nhóm thực lực, họ mặc một bộ đồng phục vô cùng điển trai, lần lượt đứng ở hai bên cửa, quả thực rất đẹp mắt.
Bảo vệ nhìn kĩ thư mời, khom người vừa định cho bọn họ vào, nhìn thấy Tuyết Hồ trong lòng Dương Tử Mi, có chút khó xử nói:
- Xin lỗi, quý cô, không được mang thú nuôi vào!
- Anh yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không chạy lung tung.
Dương Tử Mi tự nhiên không nỡ bỏ lại Tuyết Hồ, mở miệng nói.
- Thật ngại quá, đây là quy định, mong quý cô tuân thủ!
Bảo vệ kia đáp.
- Đây là loại người gì vậy? Đến một nơi cao cấp như hội đấu giá đồ cổ, lại còn mang theo chó cảnh, quả là quái dị, quá vô ý thức.
Giọng phụ nữ sắc nhọn rất khinh thường đột nhiên vang lên.
Dương Tử Mi quay mặt qua, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng thật nóng bỏng, người nọ mặc một bộ lễ phục màu trắng gần giống với lễ phục của Dương Tử Mi, có điều, bên hông cô ta mang theo hoa hồng lớn màu đỏ, trên cổ là dây chuyền kim cương sáng lóa.
Hơn nữa, dáng người cô ta đẹp, bộ lễ phục kia mặc lên, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Dương Tử Mi với dáng dấp nữ sinh chưa phát triển hết, hoàn toàn không thể so sánh.
Đi cạnh cô ta là một người đàn ông mặc một bộ vest cao quý, có vẻ là kẻ ăn chơi.
Anh ta đánh giá Dương Tử Mi, cười nói với cô gái:
- Bộ lễ phục của em cũng khá giống người ta đấy!
- Hừ!
Cô gái kia hừ lạnh một tiếng:
- Giống thì sao? Bộ đồ này của em là do nhà thiết kế Italia nổi tiếng Đại Duy thiết kế, còn của cô ta, thì không biết là bản nhái của nhà thiết kế tầm thường nào, sao có thể so sánh được?
- Đúng vậy, cho dù giống nhau như đúc, cũng không thể sánh với ngọc nữ ngây thơ hiện đại là em.
Chàng trai kia cười vỗ bả vai cô gái, ánh mắt lại liếc Dương Tử Mi.
- Vâng...
Cô gái kia có vẻ thẹn thùng dựa vào chàng trai, ngữ khí yểu điệu:
- La thiếu gia, anh thật là, khen người ta như vậy, người ta sẽ xấu hổ đấy.
Dương Tử Mi nghe xong bỗng thấy buồn nôn.
Cô nhìn kĩ cái gọi là tướng mạo ngây thơ ngọc nữ, phát hiện lông mày cô ta có chút hỗn loạn, cho dù đã kẻ lông mày rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự lệch lạc xiêu vẹo.
Xí, còn ngây thơ ngọc nữ cái nỗi gì?
Dương Tử Mi không nhịn được cười.
Muốn phân biệt một cô gái, có phải là xử nữ ngây thơ hay không, đơn giản nhất là nhìn vào lông mày mà đánh giá. Thông thường, lông mày của xử nữ đều dài tự nhiên, mỗi sợi từ trong ra ngoài đều tập trung mọc chỗ xương mày, không mọc ngược mọc lệch.
Người mà lông mày mọc ngược mọc lệch, thậm chí lung tung, sao có thể là ngọc nữ ngây thơ?
Nếu thế thì không biết cô ta đã từng ăn nằm với bao nhiêu người?