Lý Mai sốt ruột, bà ta không dám ra giá nữa, sợ bị chồng mắng chết, nên bà ta chỉ có thể ngừng ra giá.
Cuối cùng Hoắc Văn Hoa đã dùng năm nghìn vạn để mua viên Thiên Châu kia.
- Chúc mừng ông Hoắc đã có được món đầu tiên của chúng ta!
Chuyên gia đấu giá vui mừng, vật bán ra giá càng cao thì phần trăm hoa hồng của cô càng lớn.
Nhưng thật không ngờ, chủ đầu tư cho buổi đấu giá lần này là Hoắc Văn Hoa lại mua món đồ thứ nhất với giá trên trời như vậy, nhất thời bầu không khí cạnh tranh đã được đẩy lên cao.
Cô gái mặc váy đỏ cúi người, cẩn thận cất viên Thiên Châu vào cái hộp gấm trên khay gỗ tử đàn, sau đó đưa cho Hoắc Văn Hoa.
Hoắc Văn Hoa nhận lấy hộp gấm đi xuống.
Dương Tử Mi tiếc nuối nhìn theo.
Tiền tài không phải là vạn năng, nhưng không có tiền là không được nha.
Cô muốn tặng cho sư phụ một viên Thiên Châu như vậy, nhưng lại không được.
Hoắc Văn Hoa thu hết màn thở dài tiếc nuối của cô vào mắt, ông cười cười.
Vật đấu giá thứ hai lên sàn, đó là một cái bát sứ Nguyên Thanh Hoa rất quý, lẳng lặng nằm ở trên cái khay gỗ tử đàn, tản ra khí chất lành lạnh như một người phụ nữ tao nhã.
Đây là bát sứ Nguyên Thanh Hoa, đường kính dài 7.1cm, cao khoảng 1,5cm, độ dày 1cm, lớp sứ nung vừa phải, bên ngoài bát vẽ Bát Đại Mã thường thấy trong các đồ sứ Nguyên Thanh Hoa, giữa mỗi con ngựa có một khoảng cách nhất định, màu sứ tinh khiết xinh đẹp lộ ra một vòng ánh sáng xanh, nhìn tổng thể rất bắt mắt.
Điểm đặc sắc nhất chính là hình vẽ bên trong bát, có hai vị ẩn sĩ, thân thể hơi béo, để râu, thần thái nhẹ nhàng, họ đội mũ và mặc trang phục thời Đường, hai chân ngồi xếp bằng, chén dĩa bày ra trước mặt, trong chén có điểm tâm hoặc là thịt, có một đôi đũa và một cái ly cao để ở bên cạnh, ngoài ra còn có một lọ gia vị nữa, tay họ cầm một bầu rượu. Hình vẽ này rất sống động, làm người ta cứ phải ngắm nhìn mãi.
Nhìn thấy bát sứ Nguyên Thanh Hoa, Dương Tử Mi lại nhớ tới Mẫn Cương và La Bạch.
Hôm qua cậu ta nói sẽ dẫn La Bạch tới, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy đâu, chắc là trong nhà có việc không thể đến rồi.
- Đây là bát sứ Nguyên Thanh Hoa “Thái Bạch say rượu” nung trong lò Quan Diêu từ thời Nguyên do danh gia La Nhất Đạo làm ra, trên đời này chỉ có ba cái, giá khởi điểm là năm mươi vạn, mỗi một lần tăng giá là mười vạn!
Chuyên gia đấu giá nói.
- Sáu mươi vạn!
Cô còn chưa dứt lời thì bên dưới đã có người hét giá.
- Bảy mươi vạn!
- Một trăm năm mươi vạn!
Đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, là Mẫn Cương, không biết cậu ta đến từ bao giờ.
Ánh mắt của Mẫn Cương vừa đúng lúc chạm vào cô, cậu ta cười cười gật đầu chào hỏi cô.
Mà La Bạch bên cạnh cậu ta thì đang nhìn chằm chằm vào cái bát sứ Nguyên Thanh Hoa kia tràn đầy kích động, giống như hận không thể bay lên ôm nó vào lòng vậy.
La Nhất Đạo.
Dương Tử Mi nhớ lại người đã tạo ra bát sứ Nguyên Thanh Hoa, xem ra đó là tổ tông của La Bạch rồi, bởi vậy anh ta mới kích động đến thế.
Không có ai ra giá nữa, cái bát này thuận lợi được chốt.
La Bạch mừng rỡ như điên, cẩn thận nhận lấy cái bát kia, nhìn như si như say, trong lòng đầy mãn nguyện.
Buổi đấu giá lại tiếp tục, thêm một vật phẩm xuất hiện.
Khi cô nhìn thấy chuyên gia đấu giá kéo chiếc khăn tơ kia xuống, để lộ ra vật phẩm trong khay, cô kích động đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy.
Trong khay gỗ tử đàn là một thẻ bài gỗ đào!
Mà thẻ bài kia chính là thẻ bài gỗ đào mà Long Trục Thiên đã làm mất ở Châu Phi!
Thậm chí, trên thẻ bài kia còn treo một sợi dây đỏ, có nút thắt trừ tà, là do chính tay cô tự thắt.
Thật không ngờ nó lại xuất hiện ở chỗ này, đúng là ngoài dự liệu.
Cô kích động đến mức cắn cắn ngón tay của mình, sợ mình bị ảo giác.