Nghe mọi người khinh bỉ, mặt Lý Mai đỏ lựng lên, dừng lại một lát, bà ta nói với chuyên gia đấu giá:
- Tôi không đổi ý nữa!
Chuyên gia đấu giá nở nụ cười, tiếp tục gõ búa nhỏ:
- Mười một triệu...
Cô ta vẫn chưa nói xong thì ở phía xa bỗng truyền tới một giọng nam dễ nghe, giống như thanh âm đến từ trên trời:
- Hai mươi triệu!
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Dương Tử Mi cũng quay đầu lại.
- Chị, là Tuyết Hồ kìa!
Tiểu Thiên vui mừng kêu lên.
Tên yêu nghiệt Tuyết Hồ kia lại mặc một bộ vest màu xanh ngọc, áo sơ mi tơ tằm trắng, tóc dài đã biến thành tóc ngắn, tùy ý bung xõa ở phía sau, cậu ta đã vô tình biến thành tiêu điểm lóa mắt trong hội trường.
Cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, khi trông thấy cậu ta đều bị phong thái điên đảo chúng sinh kia hấp dẫn, không ngừng tán thưởng ở trong lòng.
Liễu Thanh Thanh xưa nay vẫn luôn bình tĩnh cũng bị giật mình, nhìn Tuyết Hồ đến xuất thần.
Sau khi hoàn hồn, cô ta vội vàng gỗ chiếc búa nhỏ trong tay, giọng nói kích động mà uyển chuyển:
- Hai mươi triệu! Có ai ra giá nữa không?
Lý Mai thấy cuối cùng cũng có người đè giá của mình xuống, bà ta vội thở dài một hơi.
Không có ai lên tiếng.
- Hai mươi triệu lần thứ nhất.
- Hai mươi triệu lần thứ hai.
- Nếu như không có ai ra giá nữa, vậy thì thẻ bài gỗ đào này sẽ thuộc về vị tiên sinh kia.
Chuyên gia đấu giá kích động nói.
Vẫn không có ai lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đã bị Tuyết Hồ hấp dẫn, bây giờ không còn ai quan tâm đến thẻ bài gỗ đào kia là cái gì nữa rồi.
- Hai mươi triệu lần thứ ba!
Chuyên gia đấu giá gõ mạnh búa xuống bàn, mỉm cười nói:
- Chúc mừng tiên sinh, anh đã thắng lần đấu giá này, xin mời thanh toán.
Tuyết Hồ di chuyển hai chân thon dài đi lên phía trước.
Mỗi bước chân của cậu ta như có một đóa hoa sen nở rộ, khiến những người bên cạnh như bị mê hoặc, không dám thở mạnh, giống như chỉ cần phát ra một tiếng vang thôi là sẽ quấy nhiễu đến cậu ta.
Tuyết Hồ đi lên sân khấu đấu giá, móc ra một nắm kim cương từ trong túi áo để lên bàn, cậu ta nhìn chuyên gia đấu giá nói:
- Ngại quá, tôi không có tiền mặt, chỉ có kim cương thôi, có thể dùng thay thế không?
Mọi người kinh ngạc nhìn mớ kim cương trên mặt bàn, đếm sơ qua cũng có khoảng mười viên, mỗi viên đều trên một trăm cara, giá trị ít nhất là năm trăm vạn.
Nhìn mớ kim cương lóe sáng trước mắt, chuyên gia đấu giá kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được.
Buổi đấu giá nào cũng có những việc lạ xảy ra, nhưng lần này thì hơi nhiều, mà việc một lần móc ra một nắm kim cương để thay thế cho tiền mặt thì càng là lạ của lạ.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một chuyên gia đấu giá có kinh nghiệm phong phú.
Cô ta nhanh chóng đè nén sự kinh ngạc của mình, cười nhẹ nói:
- Xin tiên sinh chờ một chút, tôi phải hỏi ông chủ của chúng tôi đã!
- Được.
Tuyết Hồ hơi gật đầu, sau đó quay đầu nheo mắt cười với Dương Tử Mi.
Nụ cười của cậu ta khiến mọi người trong hội trường càng thêm ngất ngây.
Rất nhiều người đã từng cho rằng, câu thơ “nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc” chỉ là một câu nói quá, trên đời này làm gì có mỹ nhân cười đẹp đến mức nghiêng thành đổ nước chứ.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Tuyết Hồ, mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến cụm từ “nghiêng thành đổ nước”.
Chuyên gia đấu giá đi xuống hỏi ý kiến của Hoắc Văn Hoa.
- Bạn của cháu à?
Hoắc Văn Hoa xoay mặt hỏi Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Mời chuyên gia giám định trang sức ra xem kim cương là thật hay giả, nếu là thật thì tiếp tục đấu giá kim cương.
Hoắc Văn Hoa nói.
- Dạ, Hoắc tiên sinh.