Cho dù là người nào trong đồng đạo thì cũng là một sự uy hiếp đối với Dương Tử Mi.
Bởi vậy cô nói với Tuyết Hồ:
- Tuyệt đối không thể để người khác lấy được Càn Tướng - Mạc Tà.
Tuyết Hồ gật đầu, tiếp tục giơ bảng giá:
- Ba tỷ!
Mọi người nghe xong thì không ồ lên nữa mà ngược lại hít vào một hơi, nhìn trân trân vào Tuyết Hồ.
Chuyên gia đấu giá nhớ tới những viên kim cương của cậu ta, còn khoảng năm viên, tổng giá trị là hơn hai nghìn vạn mà thôi, vì vậy cô ta nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Anh Tuyết, ba tỷ đó phải có sáu trăm viên kim cương mới đủ.
Tuyết Hồ đứng dậy, đi lên sân khấu, nhàn nhã móc ra một đống đồ để lên trên bàn.
Chuyên gia đấu giá mở to mắt, miệng mở to không khép lại được.
Tất cả mọi người ở đây cũng không để ý tới hình tượng phong độ nữa, họ đều đồng loạt đứng dậy, muốn nhìn xem Tuyết Hồ lấy ra cái gì.
Ngay cả Hoắc Văn Hoa cũng đi lên xem.
Nhìn thấy những món đồ kia, ông ta liền cảm thấy mình thật là nghèo khổ.
Trên bàn là kim cương, trân châu, mã não, phỉ thúy cực phẩm, khoảng chừng vài trăm cái, nhưng những thứ này chẳng đáng là gì, thứ mấu chốt chính là nhân sâm hình người, thủ ô và hai đóa hoa sen tuyết tràn đầy mùi thơm.
Ngửi thấy mùi của nhân sâm, thủ ô và hoa sen tuyết, ông ta liền cảm thấy đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn, thân thể cũng thoải mái hơn, giống như thoáng cái đã trẻ ra mười tuổi.
Nhân sâm trăm năm ông ta đã nếm qua nhưng chưa có hiệu quả như vậy.
Nhưng nhân sâm này còn có tay có chân có mắt có mũi, giống y như một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, không biết phải tốn bao nhiêu năm mới có thể thành hình như vậy.
- Thứ này là gì mà thơm vậy? Ngửi thấy thật thoải mái.
Mùi hương kia tràn ngập cả hội trường, làm cho tất cả mọi người đều trở nên thoải mái.
- Đây là nhân sâm ngàn năm!
Tuyết Hồ tùy tiện nhặt một cây nhân sâm lên, tiếng nói bay bổng đầu độc người khác:
- Có thể khởi tử hồi sinh, nếu ngửi mỗi ngày, ít nhất là trừ hết bách bệnh, kéo dài tuổi thọ thêm mười năm. Không biết một cây nhân sâm này trị giá bao nhiêu vậy?
- Cậu Tuyết, cậu muốn đấu giá nhân sâm sao?
Hai mắt Hoắc Văn Hoa tỏa sáng nhìn chằm chằm, không ngừng hít lấy hít để mùi nhân sâm, hỏi.
- Ừ.
Tuyết Hồ gật đầu:
- Nhưng tôi muốn chốt xong Càn Tướng - Mạc Tà rồi mới bắt đầu đấu giá nhân sâm. Ông Hoắc, ông đánh giá sơ xem, những thứ này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền?
- Ít nhất là mười tỷ.
Hoắc Văn Hoa nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Có thể cao hơn nữa.
Vật chết cho dù hiếm có đến cỡ nào thì cũng chỉ là vật chết, ở trong mắt người đam mê, đó là bảo khố, nhưng đối với người khác, nó cũng chỉ là một món đồ vật mà thôi.
Nhưng vật có thể tiêu trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ thì lại khác, đó chính là mơ ước của toàn nhân loại, hơn nữa còn là vật chỉ có thể bất ngờ bắt gặp chứ không phải muốn là có.
Những năm gần đây, tài sản của Hoắc Văn Hoa càng ngày càng nhiều, nhưng áp lực cũng càng ngày càng lớn, sức khỏe càng ngày càng kém, hằng năm ông ta đều phải tốn một số tiền lớn để mua thuốc quý về dùng, nhưng hiệu quả cũng không cao, mỗi ngày vẫn phải chịu đau đớn.
Ví dụ như dạ dày, mặc dù có bác sĩ dạ dày giỏi nhất giúp đỡ nhưng vẫn không thể giúp ông ta ăn ngon ba bữa một ngày.
Lại ví dụ như giấc ngủ, uống hết thuốc bổ tốt nhất nhưng vẫn không thể khiến ông ta chìm vào giấc ngủ, phải chịu đau đớn khi bị mất ngủ.
Vào độ tuổi của ông ta, sức khỏe quan trọng hơn tiền tài.