Dương Tử Mi và Tuyết Hồ đi khắp nơi, nhưng không có hứng thú với bất kì thứ gì, đừng nói đến muốn mua thứ gì.
Tuyết Hồ cũng trở nên ít nói hơn thường ngày rất nhiều
Thỉnh thoảng Tiểu Thiên lại chọc cười, nhưng vẫn không thể thay đổi không khí được.
- Không cần đau lòng!
Tuyết Hồ ôm lấy bả vai Dương Tử Mi, con ngươi màu lam nhìn vào mắt cô:
- Tôi nhất định sẽ quay về.
- Được, tôi không đau lòng.
Dương Tử Mi cười miễn cưỡng.
Đúng vậy, cô không muốn đau lòng, nhưng mà không thể khống chế được mình.
Cô ghét sự chia ly, càng chán ghét hơn là chia ly mà không thể biết được.
Biết rõ như thế là không tốt, sẽ làm Tuyết Hồ thêm buồn, nhưng cô vẫn không thể giấu đi.
Tuyết Hồ nhìn cô, môi mỏng hơi động, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cậu giơ tay sờ tóc cô, bỗng nhiên biến thành hồ ly, nhảy vào trong lòng cô.
Dương Tử Mi ôm lấy con hồ ly trắng như tuyết, thân hình nho nhỏ, trong lòng lại thêm đau đớn.
Cô vuốt ve bộ lông mềm mại kia, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở dưới tán cây.
- Đi xe về thành phố A đi!
Móng vuốt của Tuyết Hồ vỗ lên mu bàn tay cô:
- Tuy thành phố B rất đẹp, nhưng bây giờ cậu lại không có tâm tư thưởng thức, trở về sớm thì tốt hơn.
- Được.
Dương Tử Mi vẫy một chiếc xe taxi, ôm Tuyết Hồ ngồi vào, nói với tài xế đi thành phố A.
Xe đi dọc trên đường cao tốc...
Ba người Dương Tử Mi, Tuyết Hồ, Tiểu Thiên không ai nói gì.
Trước đó, Tiểu Thiên vẫn sợ Tuyết Hồ muốn chết, mỗi ngày đều muốn nó rời đi, bây giờ nó đột nhiên đi, cậu bé lại cảm thấy rất buồn.
Tuyết Hồ đi rồi, không có ai cãi nhau với cậu bé.
Quan trọng là, vì việc Tuyết Hồ rời đi mà Dương Tử Mi rất đau lòng.
Xe chạy được nửa đường, đến một nơi tương đối hoang vu thì đột nhiên dừng lại.
- Không hay rồi, xe gặp trục trặc.
Tài xế kêu lên, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Tử Mi, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Dương Tử Mi vẫn cúi đầu sờ lông của Tuyết Hồ, không phát hiện ra ánh mắt bất thường của anh ta, chỉ nghĩ đơn giản là xe bị trục trặc, cũng không để ý nhiều, mở cửa xe đi ra ngoài.
Tài xế đến gần cô, trong tay cầm một cái cờ lê lớn, trên mặt lộ ra vẻ đáng khinh, giọng nói âm trầm:
- Cô bé, bây giờ xe hỏng rồi, chúng ta lại rất buồn chán, hay là chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa chút đi?
Dương Tử Mi liếc nhìn anh ta, nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.
Thật không ngờ, mình lại gặp phải một người tài xế không có lương tâm.
- Không có hứng thú.
Dương Tử Mi sờ lông Tuyết Hồ, thản nhiên nói:
- Nếu anh không muốn chết, thì tốt nhất đừng làm gì quá đáng.
- Ha ha, cô bé, lớn giọng thật đấy, với bộ dạng như thế này, mày có thể làm gì được tao? Bây giờ là ban đêm gió lớn, cho dù tao có ném xác của mày ở đây, cũng không ai biết được.
Tài xế cười dâm đãng, giơ cờ lê lại gần chỗ cô:
- Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn hầu hạ tao, để cho tao yêu thương mày thật tốt.
- Đúng vậy, ban đêm gió lớn, nếu ném xác đi, quả thật không ai biết được.
Dương Tử Mi sờ lông Tuyết Hồ, không để ý nói:
- Tuyết Hồ, cậu nói xem, chúng ta nên làm thế nào?
- Vậy thì ném xác đi, nhìn thật phiền lòng.
Tuyết Hồ lên tiếng.
Nghe sủng vật trong lòng cô nói chuyện, tài xế hoảng sợ, lùi về sau một bước, lo lắng hỏi:
- Ai? Là ai đang nói chuyện?
- Là tôi.
Tuyết Hồ lười biếng duỗi lưng:
- Đừng ồn ào, tôi rất mệt, mau lái xe đi.
Lúc này tài xế mới thấy rõ, quả thật là sủng vật giống như một con hồ ly ở trong lòng cô gái kia nói.
Hắn run lên hỏi:
- Mày... Mày là yêu quái?
- Đúng vậy.
- A...
Tài xế sợ hãi la lớn, bỏ xe lại, điên cuồng chạy trốn.