Tài xế chạy mất rồi, chúng ta cũng không biết lái xe, làm sao bây giờ?
Dương Tử Mi nghe lời nói của Tuyết Hồ thì cười khổ:
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải đi bộ về?
Tuyết Hồ nhảy xuống từ trong lòng cô, biến thành hình người:
- Vậy thì từ từ đi đi.
- Còn hơn một trăm km nữa đó.
Dương Tử Mi đổ mồ hôi:
- Với tốc độ của chúng ta, phải đến sáng mai mới tới nơi.
- Sáng mai thì sáng mai, tôi với cậu cùng nhau đi!
Tuyết Hồ chưa bao giờ bướng bỉnh như vậy.
Dương Tử Mi nhìn cậu ta, nhớ đến ngày mai cậu ta sẽ đi, nếu có thể ở cùng với nhau nhiều một chút, cũng là việc tốt.
Hai người cùng nhau đi.
Một người mặc váy trắng, một người mặc một đồ cổ trang màu trắng, tóc cả hai đều dài đến eo, sử dụng khinh công, xinh đẹp, lúc ẩn lúc hiện, lướt nhanh như gió.
Đôi lúc có vài chiếc xe đi ngang qua bọn họ, đều cho là đang gặp quỷ, sợ đến mức đạp ga chạy như điên.
Mỗi khi nhìn thấy một chiếc xe bị dọa chạy đi, Dương Tử Mi không nhịn được cười, cảm giác giả ma giả quỷ doạ người thật là vui.
- Nhóc con, để tôi hát cho cậu nghe nhé!
Tuyết Hồ thấy cuối cùng cô cũng cười thì nheo mắt cười nói.
- Được thôi!
Dương Tử Mi vui vẻ đồng ý.
Giọng nói của Tuyết Hồ rất dễ nghe, giống như âm thanh từ trên trời, khi hát lên nhất định rất hay.
Tuyết Hồ hắng giọng hát lên.
Dương Tử Mi càng nghe càng cảm thấy bài hát rất quen, không nhịn được hỏi:
- Cậu đang hát tiếng gì vậy?
- Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là, trong Hồ tộc của tôi vẫn luôn lưu truyền ca khúc cổ này.
Tuyết Hồ trả lời.
- Bài hát này tôi nghe rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
Dương Tử Mi vắt óc suy nghĩ.
- Trừ khi là do người đàn ông nhà cậu hát, nếu không, không ai có thể hát.
Tuyết Hồ nói.
- Đúng đúng đúng, anh ấy từng hát một bài ru ngủ giống vậy.
Dương Tử Mi ngân nga giai điệu của bài ru kia.
-Tôi cũng hát được.
Tuyết Hồ nhẹ giọng hát lên.
Giọng hát của cậu ấy khác với giọng hát trầm thấp, từ tính của Long Trục Thiên, giọng hát mềm mại như ẩn như hiện, ngân nga, khác biệt, đặc sắc, thực sự có tác dụng ru ngủ.
Tiểu Thiên lập tức chìm vào giấc ngủ.
Dương Tử Mi cũng bắt đầu ngáp, muốn tìm giường ngủ.
Tuyết Hồ dừng hát, nhìn cô hỏi:
- Có phải bài này hay không?
Dương Tử Mi gật đầu:
- Hình như là vậy.
- Vậy thì người đàn ông của cậu ít nhất có một nửa huyết thống của chúng tôi, nếu không, trên người anh ta sẽ không có hơi thở khiến tôi cảm thấy quen thuộc như vậy.
Tuyết Hồ nói.
- Nửa người nửa yêu?
Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.
- Rất có thể, nhưng tôi lại không tìm thấy dấu vết yêu quái trên người anh ta, dù sao thì, anh ta khiến cho tôi có cảm giác rất kỳ lạ.
Tuyết Hồ nói.
Dương Tử Mi kể lại chuyện xảy ra trên thẻ bài gỗ đào nói cho Tuyết Hồ biết, sau đó lấy thẻ bài gỗ đào đưa cho Tuyết Hồ:
- Cậu có thể nhìn ra được anh ấy có chỗ nào khác thường sao?
Tuyết Hồ không lấy thẻ bài gỗ đào, lắc đầu nói:
- Không biết, có rất nhiều chuyện, có lẽ là do số mệnh.
Ngón tay Dương Tử Mi sờ lên hoa văn trên thẻ bài gỗ đào, đúng vậy, có thể đây là số mệnh, nếu không thì sẽ không có chuyện mất ở châu Phi, rồi lại ngàn dặm xa xôi trở về trong tay cô.
Hai người cứ đi mãi, thấy có một ngôi nhà ở ven đường, đèn sáng, bên trong truyền ra tiếng ầm ĩ.
Dương Tử Mi giương mắt nhìn, chỉ thấy trên tòa nhà phủ đầy âm khí và sát khí.
Nhìn kỹ lại, phát hiện ra hướng cửa của ngôi nhà này càng kỳ lạ hơn.