Thầy Tống...
Dương Tử Mi lo lắng:
- Ngồi chờ đợi trong này thì có gì tốt? Vừa loạn vừa bẩn.
Cô quay sang nhìn những đối tượng tình nghi khác cũng đang bị giam ở đây, có người dáng vẻ hung ác đáng khinh, trước kia cô cũng đã từng trải qua hoàn cảnh bị giam cầm như thế này, chỗ kia thậm chí còn bẩn thỉu hơn ở đây, chuột, gián chạy qua chạy lại như trảy hội.
Người như Tống Huyền, sao có thể chịu nổi hoàn cảnh như thế này?
- Tiểu Mi à, anh cũng không muốn bị giam giữ trong này, nhưng, khi chưa điều tra rõ chân tướng sự việc, anh không muốn ra ngoài.
Tống Huyền cố chấp nói.
- Còn tìm ra chân tướng gì nữa? Chân tướng chính là thầy bị người ta vu oan hãm hại.
Dương Tử Mi bất bình đáp lại:
- Hơn nữa, người hãm hại thầy lần này, không đơn giản, làm liên can đến cả những nhân vật quan chức trong thành phố, trong tỉnh, thậm chí đến cả nhà Gia Cát ở trên thủ đô!
Tống Huyền vừa nghe xong, khuôn mặt ôn nhu kia dần dần biến sắc, sau đó lầm bẩm trong miệng:
- Làm sao có thể như vậy được?
- Sao mà không thể cơ chứ?
Dương Tử Mi với tay kéo Trần Vĩ đang đứng ở một bên đi ra.
Trần Vĩ dáng người cao lớn, chiều cao ít nhất cũng phải 175cm, cân nặng 75kg, ông ta làm sao có thể nghĩ tới, mình thế mà lại giống như một con gà, bị cô gái nhỏ bé trước mắt dễ dàng nhấc lên như vậy.
Cái tình huống này...
Thật sự là quá dọa người.
Rốt cục hôm nay anh ta gặp phải những ai đây?
- Mau khai hết những điều ông biết ra đây!
Dương Tử Mi lạnh giọng nói, hàn ý trong lời nói kia, khiến ông ta có cảm giác mình đang đứng giữa tiết trời mùa đông lạnh giá vậy, như con gà bị lột sạch da, hơn nữa, cái miệng ông ta dường như cũng không khống chế được, muốn thành thật khai hết ra.
Vậy là ông ta kể lại toàn bộ chuyện bí thư chủ tịch tỉnh tối qua, lại còn cả chuyện ông chú Gia Cát Nguyệt gọi điện thoại cho ông ta.
Tống Huyền nghe xong, cả người bỗng nhiên hơi run run.
Anh chỉ là một thương nhân nhỏ bé, ngoài việc quen biết với bí thư thành phố A, những người khác anh không biết họ là ai, càng không có chuyện có liên quan gì với họ.
Tại sao đột nhiên mình lại trở thành mục tiêu cho bọn họ nhắm vào hãm hại?
- Thầy Tống, dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cứ quay trở về rồi bàn bạc tiếp. Một mình thầy bị giam giữ ở đây, em sợ...
Dương Tử Mi khuyên nhủ.
Tống Huyền lắc đầu:
- Vậy thì anh càng không thể đi ra khỏi đây.
- Thầy Tống, tại sao? Nếu tiếp tục như thế này thầy sẽ gặp nguy hiểm mất, nhỡ xảy ra chuyện mờ ám ngoài ý muốn, dẫn đến bị bệnh thần kinh, thì phải làm thế nào?
Tống Huyền chỉ là một thư sinh, không biết chút võ nào, nếu như có người muốn hại chết thầy ấy, không phải có vô vàn biện pháp hay sao?
- Chuyện mờ ám?
Mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía cô, không hiểu nó có ý nghĩa gì.
Dương Tử Mi nhe răng.
Chuyện này vài năm sau nữa mới xảy ra, bọn họ bây giờ vẫn chưa thể hiểu được, cô cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng những việc bẩn thỉu ngoài ý muốn xảy ra ở đồn giam giữ, nhiều không đếm xuể.
Cô tuyệt đối sẽ không để Tống Huyền tiếp tục mạo hiểm ở trong này.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tống Huyền đều rất quan tâm chăm sóc cô, hơn nữa ở kiếp này, thầy cô, anh em, bạn bè, chính thầy ấy là người phát hiện ra cô, giúp cho cô lần đầu tiên có cảm giác được tự tin.
Thầy Tống đối với cô mà nói, vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức, cô không cho phép bất cứ ai động đến một sợi tóc của thầy ấy.
- Tiểu Mi, nếu anh không ở trong này, em sẽ gặp nguy hiểm đấy!
Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi nói:
- Không có chuyện gì đâu, anh tin, trên đời này vẫn còn thiên lí.
Ông trời có mắt, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.
Nghe được câu nói này, Dương Tử Mi rất muốn cười vang lên.
Trong thời đại này, thiên lý chính đạo sớm đã bị đảo lộn rồi, đám người có quyền có thế kia muốn anh chết, anh nhất định phải chết, còn thiên lý cái chó gì!
Hiện tại không phải thời điểm năm 2013 thịnh hành internet, weibo, con người cũng như con kiến vậy, tùy ý bị người ta bóp chết, cũng không ai biết chẳng ai hay.
Cô cúi xuống bấm đốt ngón tay xem vận mệnh của Tống Huyền, lại phát sinh biến hóa, chuyển biến sang vận số đại hung rồi.