- Biển số xe quân B? Đó lại là gì thế?
Dương Tử Mi hoàn toàn mù tịt về biển số xe quân dụng.
La Anh Hào giải thích cho cô.
Biển số xe được tạo thành đầu tiên bởi Hán tự, sau đó đến chữ cái, dấu chấm và cuối cùng là số thứ tự. Ví dụ như: đầu xe là: “ Quân A.12345”, đuôi xe “ Quân A. 12345”, đây gọi là: “tiền hồng hậu hắc”.
Biển số xe nếu là: “Quân A” là quân ủy, còn “ quân B” thì thuộc về “ Bộ tổng chính trị”.
Dương Tử Mi nghe xong, hai mắt sáng lên,
- Thật sự có thể lấy được biển số xe quân B bá đáo như vậy sao?
- Dựa vào năng lực của thiếu soái Tưởng đương nhiên không còn gì phải bàn. Em dứt khoát để anh ấy tặng em một chiếc xe coi như là quà tặng gặp mặt đi, em thích xe quân đội loại nào?
La Anh Hào hỏi.
- Chính là loại Land Rover này!
Dương Tử Mi thật sự rất thích loại xe hầm hố, mạnh mẽ như chiếc Land Rover này, mặc dù khí chất của cô và nó không giống nhau.
Trán La Anh Hào lại toát mồ hôi.
Mặc dù bề ngoài cô giống như một thiếu nữ yếu đuối, nhưng bản chất thì không thể dùng từ thiếu nữ để so sánh rồi, lái Land Rover cũng tốt.
Chiếc xe chạy rất nhanh đến ngôi nhà đó.
Dương Tử Mi xuống xe, nhìn thấy âm sát khí màu đen, đục ngầu giống như lốc xoáy, xoay tròn trên không trung phía trên tòa nhà, so với trước khi cô tới thì nó càng trở nên hỗn loạn.
Cô vội vàng đi tới, nhìn thấy cửa nhà đang mở, bên trong vọng ra tiếng khóc của một người phụ nữ đang quẫn bách.
- Sư phụ!
Cô nhẹ giọng kêu lên một tiếng
- Nữu Nữu, mau vào đây.
Ngọc Thanh nghe thấy giọng cô liền đáp lại
Dương Tử Mi đi vào bên trong, đột nhiên phát hiện bên trong bày đầy cờ màu vàng dùng để làm pháp thuật chiêu vong hồn, trông vô cùng u tối.
Sao mà lại bày trận như thế này?
Thảo nào đám vong hồn kia nổi giận.
Dương Tử Mi nhíu mày, rút hết dám cờ gọi hồn đang đong đưa, cô nhìn thấy sư phụ.
Có năm người đang nằm trước mặt ông.
Một người chính là chủ nhân ngôi nhà, chú Từ Điền mà trước đây cô từng gặp, một người có lẽ là hai người con trai của ông Từ Phi Long, Từ Phi Hổ, còn một người có lẽ là cháu đích tôn Từ Hạo Thiên.
Ba người này không hề hôn mê, chỉ có điều nằm ở đó mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, không có chút nào bộ dạng của nguyên khí, hơn nữa bà già,trẻ con, phụ nữ, con gái đang khóc vây quanh.
Dương Tử Mi dùng Thiên Nhãn nhìn bọn họ, quả nhiên một là mất đi hồn, hai là mất đi phách, hơn nữa bị mất từ ba ngày trước.
Nếu qua mười giờ nữa mà những hồn phách đó không được tìm thấy thì họ sẽ chết thực sự.
- Nữu Nữu, con đến rồi à?
Ngọc Thanh dơ phất trần, bất đắc dĩ nói:
- Con xem con có cách gì tìm lại hồn phách cho bọn họ được không, sư phụ không đủ pháp lực, không thể đoạt được hồn phách từ trong tay các vong hồn.
- Con chưa bao giờ gặp tình huống phải cướp lại hồn phách từ các vong hồn...
Trong lòng Dương Tử Mi trống rỗng.
Cô quay hướng về trung tâm của phòng khách, phát hiện có dấu vết động thổ, bèn hỏi bà thím đang khóc bên cạnh:
- Các người định đào thi thể chôn dưới đất mang đi à?
Bà thím khóc lớn:
- Đúng vậy, ông chồng tôi định đào chuyển đi, nhưng ngôi nhà này là do tổ tông để lại, bên trong có quá nhiều ký ức, hơn nữa phong thủy cũng rất tốt, ông ấy và các con cũng không nỡ lòng nào. Ông ấy nghe theo lời dèm pha của một thầy tướng, muốn đào hài cốt mang đi cho xong, rồi tiếp tục coi ngôi nhà này như nhà tổ, nào ai ngờ, vừa mới đào lớp đất lên, thi thể dưới lòng đất không hề bị thối rữa, giống như là vừa mới chết vậy, còn chồng và các con tôi đột nhiên ngã nhào xuống đất, không thể đứng dậy...