Gương Tụ Hồn và tháp sắt nhỏ sau khi làm việc liên tục thì cuối cùng cũng xem như đã thu được toàn bộ âm sát khí và vong linh thoát ra ngoài.
Dương Tử Mi thầm cảm thấy thật may mắn vì có được hai vật báu như thế, nếu không, cô sẽ phải mất rất nhiều nguyên khí đối phó với những thứ này.
Cô bảo La Anh Hào cầm xẻng Lạc Dương tiếp tục đào bới.
Tiếp tục đào xuống khoảng ba thước ba thì một đầu lâu hiện ra.
La Anh Hào không hề bị điều này làm cho sợ hãi, tiếp tục đào.
Một cái, hai cái, ba cái...
Bên trong quả nhiên chất đầy đầu lâu, Dương Tử Mi nổi hết da gà khi nhìn thấy chúng, cô nhanh chóng kêu La Anh Hào dừng tay.
Những người vốn dĩ đứng bên trên quan sát, khi nhìn thấy một đống đầu lâu thì tay chân cũng mềm nhũn ra, quỳ xuống đất.
Cứ tưởng rằng trong ngôi nhà này chỉ có một người chết ở bên trên, hóa ra bên dưới còn có cả một cái hố chôn vô số hài cốt.
Dương Tử Mi và La Anh Hào nhảy lên trên.
Ngọc Thanh sau khi nhìn thấy đống đầu lâu đó thì không ngừng niệm “vô lượng thiên tôn”.
- Sư huynh, rốt cuộc đây là tà thuật gì vậy?
Ngọc Chân Tử đứng bên cạnh nói,
- Đệ đi khắp Nam Bắc Đại Giang, chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Cả cô gái kia nữa, rốt cuộc có chuyện gì?
Ngọc Thanh đi đến trước chiếc quan tài, đưa tay ra vén tóc giữa trán của người phụ nữ nằm bên trong, thì chỉ thấy ở ngay giữa trán xuất hiện ba cây kim đâm.
- Đây là kim gì vậy?
Dương Tử Mi ngạc nhiên.
- Đây là kim định hồn trong thuật Âm Dương, dùng để khóa hồn thức giữa trạng thái của sự chết và sự sống, sau đó dùng oán khí của âm linh và cát khí của người để nuôi thành xác sống, dùng cho những kẻ làm pháp.
Ngọc Thanh nhìn người con gái đó:
- Từ trước tới nay, ta luôn cho rằng đây chỉ là một sự ghi chép về thuật Âm Dương mà thôi, ai ngờ rằng chuyện này thật sự đã xảy ra.
Xác sống?
Dương Tử Mi lập tức liên tưởng người con gái trước mắt với gã đàn ông mặc vest đen.
Không biết bọn họ có cùng loại hay không?
- Vậy sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Con thiêu hủy cô ta, hay là...
Nghĩ đến việc thiêu hủy một người vẫn chưa chết hoàn toàn, Dương Tử Mi có chút cảm giác sởn tóc gáy.
- Mi Mi, chi bằng con hàng phục cô ta, biến cô ta thành người của con.
Đôi mắt Ngọc Thanh bỗng nhiên lóe sáng.
Dương Tử Mi giật cả mình:
- Sư phụ, không phải chứ, thầy bảo con biến một thứ đã chết cách đây mấy trăm năm trở thành người của con? Con cần cô ta làm gì? Lẽ nào cô ta biết nấu cơm giặt đồ à?
- Sau khi được đánh thức, những kỹ năng kiếp trước của cô ta vẫn được lưu giữ, và trở thành một nô bộc trung thành, làm tất cả vì con, nghe theo con.
Ngọc Thanh nói.
Dương Tử Mi vẫn lắc đầu:
- Vẫn cảm thấy kỳ kỳ, con cũng không cần nô bộc trung thành gì cả.
- Nếu con không thu phục, vậy thì cô ta sẽ bị bọn thi pháp sử dụng, bọn chúng nuôi cô ấy cả trăm năm ở đây, mục đích là một ngày cô ấy có thể trở thành xác sống.
- Đã trôi quả cả trăm năm rồi, mấy người thi pháp đó cũng chết hết rồi.
- Có người kế thừa!
Ngọc Thanh nhìn cô nói,
- Sau khi cô ta được con đánh thức, không khác gì so với người sống, con nỡ lòng nào để cô ta biến thành công cụ cho người khác sử dụng?
Dương Tử Mi nhìn cô gái.
Đây quả là một người có vận mệnh bi đát, còn trẻ như vậy mà hồn phách bị kẻ khác nhốt lại để luyện thành xác sống.
- Này tiểu sư điệt, ngôi nhà của con chằng phải rất to sao? Bình thường không có ai quét dọn gì cả, nếu bây giờ có một cô gái xinh đẹp ngày ngày quét dọn trong sân, làm cái này cái kia thì sư thúc của con sẽ trẻ ra cả mười mấy tuổi đấy.
Ngọc Chân Tử nói.