Dương Tử Mi toát mồ hôi:
- Logic của sư thúc kiểu gì thế? Chẳng lẽ sư thúc muốn lấy cô ấy làm vợ sao?
- Linh tinh quá, Vô Lượng Thiên Tôn, ta là đạo sĩ, làm sao có thể lấy vợ kia chứ?
Ngọc Chân Tử kêu lên.
- Vậy cô ấy quét nhà thì sao sư thúc lại trẻ ra mấy chục tuổi cơ chứ?
Dương Tử Mi hỏi với vẻ khó hiểu.
- Nghe nói, ngắm mỹ nữ bổ mắt, còn làm cho con người ta trẻ ra nữa, sư thúc của con là ta đây chỉ muốn ngắm mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ bậy bạ gì đâu.
Ngọc Chân Tử trợn mắt nói:
- Đúng là lấy dạ đàn bà đo lòng đàn ông mà.
- Sư thúc, thúc nói như vậy con sẽ đau lòng đấy.
Dương Tử Mi cố ý bĩu môi nói.
- Con đau lòng cái gì chứ hả?
- Ý của người là con không phải là mỹ nữ, nhìn không bổ mắt mà.
Nhìn Dương Tử Mi có vẻ như vô cùng tủi thân.
- Trong mắt ta, con chỉ là tiểu sư điệt thôi.
Ngọc Chân Tử bĩu môi trả lời.
- Nữu Nữu, nghe lời sư phụ, nhận cô ấy đi.
Ngọc Thanh cố chấp khuyên nhủ.
Dương Tử Mi nhìn ông.
Tuy rằng cô không biết tại sao sư phụ lại cố ý bảo cô thu nhận xác sống này, nhưng nếu như đó là ý của sư phụ thì cô sẽ không cãi lại ông.
Nhưng mà, cô phải hàng phục một cái xác sống như thế nào đây?
- Rút ba cây định hồn châm ra, sau đó nhanh chóng nhỏ một giọt máu của con vào, in định hồn chú của con lên, như thế là được rồi.
Ngọc Thanh nhìn ra băn khoăn của cô nên bèn lên tiếng.
- Chỉ đơn giản thế thôi sao?
- Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mà, chỉ có con mới có thể làm được, trừ khi pháp lực của người làm phép còn mạnh hơn con, như vậy con sẽ bị phản phệ, biến thành một cái xác sống khác.
Ngọc Thanh nhìn cô bằng đôi mắt lưu ly tràn đầy từ ái, ông nói:
- Con không cần lo lắng, pháp lực của mấy tên âm dương sư chỉ học được một tí tạp thuật của chúng ta kia làm sao bì được với con
- Vâng ạ!
Nếu như sư phụ đã nói như thế rồi thì Dương Tử Mi chỉ đành gật đầu đồng ý.
Cô cắn rách ngón tay cái của mình, tay phải rút ba cây định hồn châm ra, ngón tay trái đang chảy máu biến thành chỉ quyết, ấn xuống giữa trán của cô gái kia.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đang chăm chú dõi theo từng cử động của Dương Tử Mi, không ai phát hiện ra, trên gương mặt từ ái của Ngọc Thanh đạo trưởng xuất hiện một nụ cười quái dị khó lường, đôi mắt như lưu ly cũng biến thành màu đen trong chớp mắt, tựa như trên người của ông còn ẩn giấu một con người khác vậy.
Nhưng sự quái dị của ông chỉ xuất hiện trong nháy mắt, gương mặt và đôi mắt lại nhanh chóng trở lại như lúc ban đầu.
Sau khi làm xong trấn hồn chú, Dương Tử Mi lùi về đằng sau một bước, cô cảm thấy toàn thân như bị hư thoát, tinh khí trên người không ngừng tiết ra ngoài, truyền vào người cô gái kia.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô cảm thấy hơi sợ hãi nên muốn dừng lại.
Nhưng dù có làm thế nào thì cũng không thể khống chế được.
Cô gái kia cứ như đã luyện Hấp Tinh Đại Pháp, liên tục không ngừng hút lấy tinh khí nguyên của cô.
Gương mặt vốn khô quắt của cô gái kia dần dần đầy đặn trở lại, thậm chí bắt đầu có vẻ hồng nhuận của người sống, tử khí bao phủ trên gương mặt cô ấy cũng dần dần tản đi.
Lông mi của cô ấy hơi run run, dưới mi mắt mỏng manh có thể thấy được tròng mắt đang động đậy.
Còn ngón tay vốn đặt ở trên bụng của cô ấy cũng bắt đầu cử động rồi...
Mọi người khẩn trương, nín thở dõi theo cô ấy.
Còn Dương Tử Mi lại khẩn trương vì tinh khí nguyên của cô sao lại không thể thu lại được.
Chẳng lẽ muốn để cho cô ấy thành người của mình thì phải để cho tinh khí nguyên của mình và cơ thể cô ấy dung hợp làm một sao?
Gương mặt Dương Tử Mi mang theo vẻ cầu cứu nhìn về phía Ngọc Thanh...
Trong khoảnh khắc cô quay đầu, đột nhiên cô cảm thấy nụ cười của sư phụ có chút lạ lẫm.
Cô trợn to hai mắt nhưng rồi lại phát hiện ra sư phụ vẫn là sư phụ, mà nụ cười của ông cũng rất bình thường.
Có thể là do mình quá mệt mỏi nên có ảo giác thôi.
Dương Tử Mi lắc đầu.