- Nhưng mà sư phụ, rốt cục nhân cổ có phải là xác sống không ạ?
Dương Tử Mi tiếp tục hỏi.
- Đúng vậy, mặc dù người nọ vẫn còn sống sau cuộc tuyển chọn tàn nhẫn kia, nhưng mà, họ vẫn sẽ bị cổ thuật sư giết chết. Nếu không thì không thể nào làm nhân cổ được, cũng không có siêu năng lực được. Chẳng qua, nhân cổ cấp thấp giống như giáng đầu của giáng đầu sư vậy, nó không hề có suy nghĩ của bản thân mà chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của cổ thuật sư thôi. Còn loại nhân cổ cao cấp thì khác, nó lại có ý nghĩ của chính mình giống như người bình thường vậy, trừ việc nghe theo lệnh của cổ thuật sư.
Ngọc Thanh gật đầu trả lời cô.
- Suy cho cùng, nhân cổ gần giống với Sadako.
Dương Tử Mi gật đầu nói:
- Quả là một loại tà thuật thật đáng sợ.
Trong khi đó, La Anh Hào ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cũng mở mang thêm không ít kiến thức.
Trước đây, anh còn tưởng rằng cuộc đặc huấn của sư đoàn 17 mà anh đã trải qua đã khắc nghiệt lắm rồi, nào ngờ, trên đời này lại còn có loại tà thuật ác độc như nhân cổ.
Nhất định phải giết chết cổ thuật sư này, bằng không sẽ lại có thêm nhiều người bị gã hại nữa.
Lúc này, Sadako đã tắm và thay quần áo mới xong rồi bước ra ngoài.
Mái tóc vẫn chưa khô hẳn mà còn ẩm ướt, trên người khoác bộ đồ luyện công mà Dương Tử Mi đã đưa cho cô.
Có điều, kích cỡ của bộ quần áo này của Dương Tử Mi có vẻ nhỏ hơn vóc người Sadako làm lộ ra đường cong hấp dẫn của cô, lại thêm đôi chân dài thon thả, giống như chọc vào lòng người xem.
Khi nhìn thấy cảnh này, cặp mắt của hai người Ngọc Chân Tử và La Anh Hào hơi rụt lại, nuốt nước bọt một cái.
Xem ra, nguyên nhân lớn nhất khiến cho Sadako bị âm dương nhìn trúng bắt cô làm xác sống có lẽ là do vẻ đẹp của cô rồi.
Chẳng qua, anh ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới việc, Sadako sẽ ở phe mình!
- Chủ nhân, bây giờ tôi sẽ đi nấu cơm, mọi người muốn ăn món gì?
Sadako dịu dàng ngoan ngoãn hỏi.
- Cô cứ làm các món Nhật đi!
Ngọc Chân Tử liếm môi một cái rồi nói.
Nghe thấy thế, Sadako bèn nhìn về phía Dương Tử Mi để trưng cầu ý kiến của cô.
- Vậy thì cô cứ làm món Nhật đi! Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn chưa được ăn món Nhật đâu!
Dương Tử Mi nói.
- Vâng thưa chủ nhân.
Sau khi dứt lời, Sadako lập tức đi xuống bếp nấu cơm.
- Sư huynh à, Sadako là một xác sống, đồ ăn do cô ấy làm có độc không vậy?
Ngọc Chân Tử quay qua Ngọc Thanh hỏi.
- Hừ, ngay cả bản thân người ta mà đệ còn muốn ăn luôn thì cần gì lo lắng trong cơm có độc cơ chứ?
Ngọc Thanh hơi tức giận nói tiếp:
- Sư đệ, đệ nên nhớ mình là người xuất gia đó.
- Người xuất gia cũng đâu có nghĩa là không được ngắm mỹ nữ đâu.
Ngọc Chân Tử nghe vậy bèn lầm bầm vài tiếng rồi đứng dậy.
- Đệ đi xem Sadako nấu cơm như thế nào đây, hừ!
Ngọc Chân Tử bực bội đi ra ngoài.
Dương Tử Mi thấy vậy chỉ cười một tiếng.
Tuy sư thúc đã lớn rồi nhưng tính tình vẫn đơn giản thẳng thắn như vậy. Từ trước đến nay đều không thích che giấu cảm xúc của bản thân, lời nói cách làm đều tùy ý, thường làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Cũng vì thế mà khi có sư thúc ở đây, cuộc sống của cô cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Căn nhà này cũng tràn đầy sức sống hơn xưa.
Huống chi, bây giờ lại có thêm Sadako, hành động của sư thúc sẽ buồn cười hơn nhiều lắm.
- Sư phụ, người có nghĩ rằng thân thể Sadako có đao thương bất nhập giống như gã áo đen kia không?
Dương Tử Mi nhìn hắn hỏi tiếp thắc mắc trong lòng mình.
- Con cứ thử thì biết ngay ấy mà.
Ngọc Thanh vừa nói xong thì khuôn mặt ông cũng lộ vẻ mệt mỏi:
- Nữu Nữu, thầy muốn về phòng nghỉ một chút.
- Vâng, sư phụ người nhớ ăn một miếng nhân sâm nghìn năm nha.
Dương Tử Mi dặn dò.
Hiện tại, sư phụ đã là người gần đất xa trời rồi. Tuy rằng bề ngoài vẫn còn nhanh nhẹn nhưng lại nhanh chóng mệt mỏi.
- Ừ, con cũng nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai chúng ta còn phải đi thành phố B nữa. Thầy muốn xem nơi ở của Cửu Cung Phi Tinh. Hiểu rõ bí ấn về Cửu Cung Phi Tinh chính là tâm nguyện cả đời thầy.
Ngọc Thanh gật đầu nói.