- Dạ, cái lư hương này đúng là một pháp khí cực kỳ tốt, cho nên em tính để nó ở nhà em làm lư hương trấn trạch.
Dương Tử Mi gật đầu nói.
- Em không muốn bán nó à?
- Dạ, cái này không bán được, cái lư này là vật có thể ngộ chứ không thể cầu.
Dương Tử Mi lắc đầu đáp. Lúc cô còn nghèo khó thì mới làm việc bán đồ cổ đổi thành tiền.
Hiện tại, tuy cô không giàu có nhưng cũng không nghèo khó như xưa.
Huống chi, Tuyết Hồ còn để lại vài viên kim cương, trân châu mã não cho cô. Đến khi không có tiền thì cô bán đại một viên cũng đủ rồi.
- Tiểu Mi, em chờ thêm hai ngày nữa, anh sẽ trả lại tiền mà lúc trước em đưa cho anh, hiện tại anh vẫn chưa có tiền.
Tống Huyền nhìn cô rồi nói.
- May là hôm đó có em ở đây, chứ không cửa hàng của anh đều bị người ta phá hỏng hết.
- Sao thầy Tống lại nói chuyện xa lạ như thế. Hiện tại, số tiền đó em vẫn chưa cần tới, khi nào thầy dư dả thì trả em cũng được mà.
- Cám ơn em Tiểu Mi, không sao đâu, anh có đủ tiền để lo mọi việc rồi.
Lúc này, Dương Tử Mi chợt nhận ra khi bọn họ trò chuyện đã không còn sự thân thiết như trước nữa, hiện tại có phần khách sáo xa cách hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho lòng cô hơi khó chịu.
Sự khó chịu trong lòng Dương Tử Mi không phải vì thái độ xa cách của Tống Huyền mà bởi vì chuyện anh ấy bị đả kích thay đổi hoàn toàn.
Cô hy vọng anh ấy có thể giống như lúc trước, là một thầy Tống lương thiện chính trực nhiệt tình, chứ không phải là người sinh ra ngăn cách với người khác như thế này.
Nhưng mà, một khi lòng người bị tổn thương sinh ra khoảng cách cũng như không tin tưởng vào người khác, điều này giống như vo một tờ giấy trắng rồi trải phẳng nó ra vậy. Cho dù có ủi phẳng nó như thế nào thì cũng không thể khiến nó khôi phục lại như hình dạng ban đầu.
Ngay lúc đó, Lâm Thanh Mai từ trong tiệm bước ra, nhìn thấy Dương Tử Mi thì cô ấy cực kỳ vui mừng, nắm tay của cô rồi nói:
- Tiểu Mi, em tới đúng lúc lắm, chị vừa làm bánh hoa đào đó, em mau vào ăn đi.
- Hay quá!
Dương Tử Mi thích ăn bánh xốp do Lâm Thanh Mai làm nhất, đặc biệt là bánh hoa đào.
Sau khi Dương Tử Mi vừa đáp thì Lâm Thanh Mai mới nhìn thấy Sadako luôn đi theo phía sau Dương Tử Mi, cô bèn hỏi:
- Cô ấy là chị của em hả Tiểu Mi?
Nghe Lâm Thanh Mai hỏi vậy, Dương Tử Mi đổ mồ hôi nghĩ thầm trong lòng, tại sao cả dì lẫn chị Thanh Mai đều nghĩ rằng Sadako là chị của cô vậy chứ?
Ngoài việc làn da của hai người bọn cô rất tốt ra thì đâu còn chỗ nào giống nhau nữa đâu.
- Cô ấy là Sadako, là người giúp việc cho nhà em thôi.
Dương Tử Mi lên tiếng giải thích.
Lâm Thanh Mai có phần kinh ngạc, nhưng cô cũng không hỏi thêm gì cả mà quay qua nói với Sadako:
- Xin chào Sadako tiểu thư, cô cũng vào cùng ăn bánh hoa đào với bọn tôi nha.
Sadako nhìn Dương Tử Mi một cái.
- Cô cũng vào đi, thuận tiện học cách làm bánh hoa đào, lần sau làm cho tôi ăn.
Dương Tử Mi nói.
- Vâng, chủ nhân.
Thanh âm ngọt ngào của Sadako vang lên.
Còn Lâm Thanh Mai đứng bên cạnh, nghe cách nói chuyện của Sadako thì giật mình một chút. Sau đó, cô nghĩ chắc Sadako đang đùa giỡn mà thôi nên cũng không để ý đến nó.
Sau khi ba người bước vào sân thì Lâm Thanh Mai bưng một đĩa bánh hoa đào ra.
Lúc Dương Tử Mi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào phát ra từ đĩa bánh thì lập tức cầm một cái lên ăn, cô vừa ăn vừa khen.
- Quả nhiên, bánh hoa đào do chị Thanh Mai làm ăn ngon nhất. Nếu như chị mở một cừa hàng chuyên bán bánh hoa đào, nhất định rất đông khách đó.
- Chỉ có em mới thích ăn món này mà thôi.
Lâm Thanh Mai nói xong, cô nhìn thấy Sadako không ăn thì hỏi:
- Sadako tiểu thư nếm thử xem sao.
Sadako mỉm cười đáp:
- Tôi không cần ăn, chỉ cần ngửi là được rồi.
Ồ?
Lâm Thanh Mai nhìn Dương Tử Mi với vẻ khó hiểu.
Dương Tử Mi cười đáp:
- Gần đây khẩu vị của cô ấy có vấn đề, chị cứ kệ cô ấy đi. Chị lấy bánh cho Tiểu Thiên ăn là được rồi,
Lâm Thanh Mai biết cô có nuôi một con quỷ, cho nên sau này, mỗi lần ăn gì đều chuẩn bị một phần cho nhóc quỷ kia.
Lần này, cô cũng lấy thêm một cái đĩa nhỏ, cho ba cái bánh vào rồi để qua một bên.
Tiểu Thiên cũng rất thích ăn bánh hoa đào. Vì thế cậu bé lập tức hút sạch mùi hương ngọt ngào của ba cái bánh hoa đào ở trên đĩa. Lúc này, đĩa bánh chỉ còn lại ba cái bánh không còn mùi vị gì cả.
Trong lúc đó, Dương Tử Mi vừa cắn một miếng bánh vừa nhìn Sadako đang đứng bên cạnh. Càng nhìn cô càng cảm thấy hầu gái như Sadako thật hoàn mỹ, vừa có thể làm được những việc nặng nhọc lại có thể làm được những việ tinh tế. Hơn nữa cô ấy còn rất đẹp, lại không ăn uống gì cả, tiết kiệm được tiền cơm.