Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

- Chị ơi, em muốn nhập vào nó, mau giúp em đi!

Tiểu Thiên bỗng nhiên kêu lên.

- Gì cơ? Em muốn nhập vào nó á?

Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.

- Vâng, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, nó không có linh hồn mà em không có thể xác, đúng lúc quá còn gì.

Tiểu Thiên hưng phấn nói:

- Chị mau cho em ra khỏi ngọc đi.

- Được!

Dương Tử Mi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô mang theo linh hồn của Tiểu Thiên bên mình như vậy chẳng tiện chút nào, chi bằng để nó biến thành người bình thường đi.

Dương Tử Mi niệm chú ngữ đưa linh hồn của Tiểu Thiên từ trong tượng ngọc vào người đứa bé.


Hồn phách Tiểu Thiên nhanh chóng dung hợp thành một với thân thể đứa nhỏ kia.

- Oa oa oa oa!

Mấy tiếng khóc vang lên, tay chân đứa nhỏ không ngừng vùng vẫy, đôi mắt trống rỗng như tro tàn bỗng trở nên linh động hoạt bát hẳn lên. Nó nhìn Dương Tử Mi mang theo sự giảo hoạt quen thuộc.

Dương Tử Mi đi qua, vươn tay gạt hết nhau thai trên người đứa bé, cắt rốn cho nó, dùng nước ấm tắm qua rồi bọc nó lại.

- Chị ơi.

Đứa bé bỗng gọi lên thành tiếng.

Tuy đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi nghe thấy giọng nói thực của Tiểu Thiên. Thế nhưng cô vẫn có thể nhận ngay ra.

Thấy đứa bé mới sinh tự nhiên cất tiếng nói chuyện, thím Lý ở bên cạnh hét to một tiếng “yêu nghiệt!” rồi ngất lịm đi.

- Tiểu Thiên, tí nữa đừng có cất tiếng mà dọa người ta. Người ta coi em là yêu nghiệt rồi mang đi nghiên cứu là toi đấy.

Dương Tử Mi vỗ nhẹ lên người Tiểu Thiên rồi nói.

- Được rồi, thế để em giả làm trẻ con mới sinh tiếp vậy.

Tiểu Thiên chớp mắt nói.

Dương Tử Mi nhìn cuống rốn đỏ thẫm đặt một bên. Vì Tiểu Thiên nhập vào thân mình đứa trẻ này nên nó đã mất đi ý nghĩa truyền kì của nhau thai âm dương rồi.

Để cho Tiểu Thiên có thể lớn lên khỏe mạnh, Dương Tử Mi nhờ Sadako chôn cuống rốn xuống gốc cây đại thụ bên ngoài, giúp Tiểu Thiên tẩm bổ nguyên khí trời đất.

Đúng lúc này thì cửa bị đẩy văng ra.

Ngọc Thanh sốt ruột bước vào, thấy đứa bé sơ sinh trong lòng Dương Tử Mi thì hỏi:


- Đây có phải nhau thai âm dương kia không?

Dương Tử Mi ôm chặt lấy Tiểu Thiên rồi lắc đầu nói với sư phụ mình:

- Không còn nhau thai âm dương nữa. Tiểu Thiên đã nhập vào nó rồi, bây giờ nó chỉ là một đứa bé sơ sinh bình thường mà thôi.

Sắc mặt vẫn luôn hiền từ dịu dàng của Ngọc Thanh thoắt cái sầm xuống, ông nói như quát:

- Nữu Nữu, tại sao con không nghe lời sư phụ nói? Rõ ràng ta đã nói nhau thai âm dương này vô cùng quan trọng, chờ ta tới rồi mới xử lý, tại sao con lại có thể tự ý ra tay như thế? Thật là khiến ta thất vọng!

Nhìn gương mặt tự nhiên xa lạ và nghe giọng điệu quát nạt kia, Dương Tử Mi đỏ au cả mắt, tủi thân cực kì:

- Tình hình lúc ấy nguy cấp, cơ thể Hiểu Minh sắp bị phá tan, nếu không mổ bụng lấy thai kịp thời thì Lý Hiểu Minh sẽ chết. Huống hồ đây cũng là cơ hội ngàn năm có một để Tiểu Thiên tìm thấy cơ thể mà nhập vào, nhau thai âm dương kia có gì quan trọng chứ?

- Chết gì? Tiểu Thiên gì? Chẳng có gì so được với nhau thai âm dương hết! Đó là vật dẫn có thể nối thông âm dương! Sao con có thể ngu ngốc như thế? Đúng là việc thành thì ít mà việc hỏng thì nhiều!

Ngọc Thanh tức giận mắng.

Dương Tử Mi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt có nét vặn vẹo của Ngọc Thanh, lòng chìm thẳng xuống đáy vực.

Đây... vẫn là sư phụ từ bi của mình sao?

Tại sao lại như biến thành một người khác vậy?


- Sư phụ, người vẫn là sư phụ của con chứ?

Dương Tử Mi bật thốt lên.

Ngọc Thanh hơi ngẩn người, sắc mặt và thần thái bỗng chốc khôi phục lại vẻ thản nhiên ôn hòa thường nhật.

- Nữu Nữu ngốc này, sao ta có thể không phải là sư phụ con được?

Ngọc Thanh vươn tay xoa đầu cô:

- Sư phụ nhất thời tức giận nên nói linh tinh đó thôi.

Nói linh tinh à?

Dương Tử Mi nhìn Ngọc Thanh, tuy rằng khuôn mặt vẫn là khuôn mặt thân quen, thế nhưng lại mang mấy phần xa lạ.

Đây là ảo giác của mình sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận