Dương Tử Mi đột nhiên nhớ tới Tiểu Thiên trong giường, trong lòng trầm xuống. Cô lo rằng Tiểu Thiên trong trạng thái trẻ sơ sinh không chịu nổi nên vội vã chạy đi xem nó thế nào.
Tiểu Thiên đang im lặng ngậm núm vú ngủ say, sắc mặt bình thường, thần thái an ổn.
Cô lay Tiểu Thiên tỉnh dậy.
Tiểu Thiên tỉnh lại, nhìn thấy cô thì lầm bầm bất mãn:
- Chị à, người ta còn bé phải ăn no ngủ kĩ mới chóng lớn được, sao chị lại phá quấy giấc ngủ của em thế?
- Tiểu Thiên, chị hỏi em, ban nãy em có nghe thấy tiếng chuông không?
Dương Tử Mi không để tâm đến bất mãn của nó mà hỏi.
- Người ta đang ngủ mà, sao nghe thấy tiếng chuông được?
Tiểu Thiên bất mãn trợn mắt nói.
- Vậy em nghe thử lại một chút.
Dương Tử Mi lấy chiếc chuông nhỏ ra lắc nhẹ một cái, tiếng vang như chuông gió có gió thổi qua.
Tiểu Thiên chẳng có vẻ gì khác thường, nó nháy mắt hỏi:
- Chị à, không phải sau này chị tính lấy nó làm nhạc ru ngủ cho em đấy chứ?
- Không phải, kì lạ là vừa rồi khi Sadako và sư phụ nghe thấy tiếng chuông thì một người không chịu nổi suýt chết, một người tẩu hỏa nhập ma, thế mà sư thúc thì không nghe thấy. Em nói xem sao lại thế nhỉ?
Dương Tử Mi khó hiểu hỏi.
- Nữu Nữu, con lại vừa nghịch gì thế?
Ngọc Thanh ôm ngực xuất hiện ở cửa, bên cạnh còn có Sadako mặt mày tái nhợt.
- Con muốn thử xem Tiểu Thiên có nghe thấy tiếng chuông không.
Dương Tử Mi đưa chiếc chuông trong tay cho Ngọc Thanh:
- Sư phụ, ban nãy con rung chiếc chuông này đây, rõ ràng tiếng vang không to, sao người và Sadako lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?
Ngọc Thanh không nhận lấy chiếc chuông mà ngược lại, còn có vẻ hơi tránh né.
- Chắc là nó trùng hợp tương khắc với bọn ta. Về sau con đừng rung nó bừa bãi.
Ngọc Thanh liếc nhìn chiếc chuông nhỏ, nghiêm túc nói.
- Có khi nó lấy mạng sư phụ đấy.
- Vâng, sư phụ, từ sau con không dám nữa đâu.
Dương Tử Mi vội vàng cất chuông đi.
- Tốt nhất là vứt nó đi.
Ngọc Thanh nói:
- Thứ này không tầm thường, nhất định là có tà khí.
Dương Tử Mi cười cười.
Tà khí chính là thứ mà cô không sợ nhất đấy.
Không biết ngoài sư phụ và Sadako ra thì còn có ai khác sợ nghe thấy tiếng chuông ấy không?
Ngày đó Tuyết Hồ bảo mình lấy chiếc chuông này, chắc chắn trong nó có điều huyền bí gì chẳng tầm thường.
Cho nên cô cũng nảy ra ý tò mò muốn ra đường thử nghiệm một chút xem sao.
Tiểu Thiên lập tức phát hiện ra ý tưởng của cô, bèn ồn ào bắt cô đẩy nó ra ngoài dạo phố hít thở khí trời.
Dương Tử Mi trợn mắt nhìn nó: đồ lỏi con.
Vì muốn thử nghiệm tiếng chuông mà cô không đưa Sadako đi cùng, chỉ một mình đẩy xe trẻ con đưa Tiểu Thiên ra phố xá sầm uất.
- Chị à, bây giờ có thể thí nhiệm xem có ai sợ nó hay không, em sẽ quan sát họ cho chị.
Tiểu Thiên nói.
- Suỵt!
Dương Tử Mi sợ người qua đường sẽ coi Tiểu Thiên là yêu quái nên vội vàng bắt nó im lặng.
- Làm trẻ con đúng là bất tiện.
Tiểu Thiên nói thầm, sau đó ngậm núm vú cao su của nó để giả trang ngây thơ.
Dương Tử Mi lấy chiếc chuông nhỏ ra lắc nhẹ một cái.
Người qua đường đến đến đi đi, trừ vài người vô tình nhìn cô bé Dương Tử Mi xinh xắn một cái thì chẳng có gì khác thường.
Cô thử rung lại mấy lần.
Vẫn không có gì thay đổi.
Không có một ai lộ vẻ đau đớn khi cô rung chiếc chuông kia.
Đúng là kì lạ.
Đúng lúc đó, có người ở bên cạnh gọi khẽ:
- Dương Tử Mi?
Dương Tử Mi quay sang thì nhận ra bạn học của mình là Trần Cầm và Hoàng Lỵ, bèn cười tươi với họ.
- Bạn đúng là Dương Tử Mi rồi, lâu lắm rồi không thấy bạn đi học ha.
Trần Cầm bước tới và nói.
Còn Hoàng Lỵ thì lại để ý tới Tiểu Thiên ở bên cạnh Dương Tử Mi:
- Dương Tử Mi, đứa nhỏ này là gì của bạn thế?
- Nó...
Dương Tử Mi chần chừ một chút, cô vẫn chưa để xác định được Tiểu Thiên có quan hệ gì với mình.
- À, mình hiểu rồi.
Hoàng Lỵ gật đầu ra vẻ thấu hiểu:
- Không cần giải thích, bọn mình hiểu nỗi khó xử của bạn mà.