Hiểu nỗi khó xử của mình á?
Dương Tử Mi không hiểu lời cô bạn nói là có ý gì. Mình thì có chuyện khó xử gì để cho họ hiểu cơ chứ?
- Dương Tử Mi à, sắp thi vào cấp 3 rồi đó, bạn định bỏ thi luôn à?
Trần Cầm nhìn cô rồi nói:
- Thế thì tiếc quá, hồi thi thử bạn là thủ khoa luôn đó, nếu tham gia thi vào cấp ba thì nhất định cũng sẽ đứng đầu.
- Mình không bỏ thi cấp 3 đâu, chẳng qua mấy hôm nay bận quá nên không có thời gian để đến trường thôi.
Dương Tử Mi bình thản cười nói.
- Vậy hi vọng bạn có thể về trường sớm nhé.
Trần Cầm vỗ vai cô:
- Bạn vẫn còn nhỏ tuổi, thực sự không cần lo lắng cho gia đình sớm như vậy.
- Ừ.
Dương Tử Mi thật chẳng hiểu nổi rốt cuộc thì Trần Cầm đang nói cái gì, chẳng lẽ họ biết rõ bối cảnh gia đình mình sao?
- Bọn mình đi dạo phố đây, mong sớm được gặp lại bạn ở trường.
Trần Cầm vẫy tay với cô.
- Được, đến trường gặp.
Trần Cầm và Hoàng Lỵ đi khoảng 20m, đoán chừng Dương Tử Mi không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mình nữa thì bắt đầu nhỏ giọng bàn luận với nhau.
- Trần Cầm, bạn nói xem đứa bé kia có phải là con của Dương Tử Mi không? Mấy hôm nay bạn ấy không đi học liệu có phải vì trốn ở nhà sinh con không nhỉ?
Hoàng Lỵ quay sang nhìn Trần Cầm với vẻ đầy ẩn ý.
- Không biết nữa. Theo lý thuyết thì không phải đâu, lúc trước bọn mình đâu có thấy bạn ấy mang bầu.
Trần Cầm lắc đầu nói:
- Bọn mình đừng nói lung tung, nói không chừng đứa nhỏ đó là em trai nhỏ mà mẹ bạn ấy mới sinh ấy chứ.
- Mình thì nghĩ là con của bạn ấy. Bằng không tại sao ban nãy bọn mình hỏi nó có quan hệ gì với bạn ấy, bạn ấy lại chần chừ không nói? Mình nghi lắm. Cho dù không phải bạn ấy mới sinh nó gần đây thì mình vẫn nghi là bạn ấy đã sinh trước khi chuyển trường ấy. Biết đâu đó lại là nguyên nhân lớn nhất để bạn ấy chuyển trường.
Hoàng Lỵ nói.
- Hoàng Lỵ, đừng nói linh tinh, nếu đồn ra ngoài thì người ta sẽ kì thị Tử My, bạn ấy là bạn học của tụi mình mà. Mọi người thì thích đồn đại, cho dù không phải cũng vẫn truyền ra ồn ào khắp nơi, giống như ngày đó bạn ấy chỉ giúp Hoàng Nhất Phong chữa hôi nách thôi mà lại bị đồn rõ là khó nghe vậy.
Trần Cầm thấp giọng chặn Hoàng Lỵ lại.
- Ầy, mình không nói cho ai đâu, chỉ nói với bạn một tí thôi mà.
Hoàng Lỵ thấy một shop quần áo sale off cách đó không xa, bèn kéo tay Trần Cầm nói:
- Đi mau, bên kia có quần áo giảm giá kìa.
Nhìn bóng hai cô bạn đi xa, nghe mấy lời họ vừa nói, Dương Tử Mi đúng là dở khóc dở cười.
Dám nói Tiểu Thiên là con mình sinh, trí tưởng tượng bay xa thật.
Dương Tử Mi nhún vai, không cho là đúng.
Không ngờ trong một góc khuất mà cô không để ý, có một thiếu nữ đeo kính râm cầm máy ảnh, chụp lại cảnh cô khom lưng nói chuyện với Tiểu Thiên.
- Chị à, đẩy em vào chơi trung tâm thương mại đi.
Tiểu Thiên ngậm núm vú cao su nói:
- Em muốn vào trong đó chơi từ lâu rồi, trước kia ở trong tượng ngọc đúng là buồn bực muốn chết đi được.
- Được rồi nhóc con chưa dứt sữa này, đã bảo em đừng có nói linh tinh, có người nhìn kia kìa.
Dương Tử Mi thấp giọng nói:
- Ờ!
Tiểu Thiên trợn mắt khó chịu:
- Mau cho em ăn cái gì để mau lớn đi, như cái nhân sâm tuyết liên ngàn năm gì mà Tuyết Hồ để lại cho chị ấy, mang hết ra đây cho em ăn đi, em muốn lớn lên!
Dương Tử Mi toát mồ hôi:
- Ăn chúng nó vào có khi không lớn được đâu. Chúng nó đều là linh dược đại bổ, nhiều chất kích thích, trẻ con ăn vào là lớn sớm, mà lớn sớm là không cao.