Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Dương Tử Mi vừa về tới cửa thì một chiếc Land Rover quân dụng đã phóng tới nhanh như chớp.

Nhận ra đó là xe của La Anh Hào, cô dừng động tác mở cửa lại.

- Chị ơi, có khí tức cực kì mãnh liệt của một người lạ. 

Tiểu Thiên lên tiếng.

Chẳng lẽ là Tưởng Tử Lương tới đây à?

Nghĩ đến đại đồ đệ vừa lớn tuổi hơn mình, vừa là thiếu soái quyền cao chức trọng thì Dương Tử Mi có chút căng thẳng. Cô vội vàng thẳng lưng lên, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, chuẩn bị trưng ra bộ dạng nghiêm trang của người thầy. 

Xe dừng lại trước mặt cô.

La Anh Hào nhảy xuống đầu tiên, chào hỏi một cách kính cẩn và nghiêm túc:

- Dương đại sư, anh đến rồi. 

Anh vừa kính lễ vừa chớp mặt, rõ ràng là đang chờ coi kịch vui.

Cửa bên ghế phó lái được mở, một bàn chân đi giày quân dụng da trâu được đánh sáng loáng đưa ra, tiếp đó là đôi chân cường tráng bước xuống...

Tưởng Tử Lương mặc quân trang thiếu soái ngời ngời, ngực mang huy chương, đứng trước Dương Tử Mi như một cây bạch dương cao ngất. 

Dáng người anh không cao lớn cường tráng như Long Trục Thiên, trên khuôn mặt chữ điền vừa mang khí tức cứng cỏi của quân nhân, lại vừa có nét nho nhã của người được hun đúc trong văn hóa Nho gia từ nhỏ.

Đôi mắt anh cực kì ấn tượng, chúng không to lắm, nhưng lại làm người ta có cảm giác mạnh mẽ uy phong, bên trong ẩn chứa nguồn năng lượng vô hạn, tình cảm mãnh liệt, và sự uy nghiêm từ khi sinh ra đã có.

Đây... chính là đồ đệ của mình sao?


Dương Tử Mi cắn môi dưới đầy xoắn quẩy.

Cô lo lắng không biết để một người thế này gọi mình là sư phụ thì mình có bị giảm thọ hay không đây.

Tưởng Tử Lương cũng đang đánh giá cô. 

Cô giống hệt như trong tấm ảnh mà La Anh Hào gửi cho anh, thanh tú, xinh xắn, đôi mắt to như đá hắc diệu, còn sáng rọi hơn cả những vì sao anh từng thấy trên bầu trời Tây Tạng.

Đây chính là sư phụ mà tổ gia tìm cho anh!

Nghĩ đến đây, anh rảo bước tiến lên, nghiêm chỉnh hành quân lễ với Dương Tử Mi còn đang bối rối: 

- Đệ tử Tưởng Tử Lương xin chào sư phụ!

- Ơ...

Dương Tử Mi hơi ngượng ngập. 

- Sư phụ...

Tưởng Tử Lương lại gọi một tiếng trịnh trọng:

- Xin thứ lỗi cho đệ tử đến bái kiến quá muộn! 

- Không, không sao đâu, không sao đâu!

Dương Tử Mi vội vàng xua tay:


- Không bái kiến cũng được. 

- Sư phụ...

Sắc mặt Tưởng Tử Lương hơi đổi:

- Đừng nói là người không muốn có đồ đệ như con nhé? 

- Ơ...

Dương Tử Mi căng thẳng trong lòng.

Cô thực sự không biết phải đối diện với đồ đệ Tưởng Tử Lương này như thế nào, chỉ thấy xấu hổ và luống cuống mà thôi. 

La Anh Hào vốn cho rằng nếu mình thấy Tưởng Tử Lương gọi Dương Tử Mi là sư phụ thì sẽ buồn cười lắm. Thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt đứng đắn, nghiêm túc, thành kính như nhóc đồ đệ lần đầu bái sư của anh ta, thì lại không tài nào cười nổi.

La Anh Hào cũng nhìn ra sự lúng túng của Dương Tử Mi nên vội vàng nói với Tưởng Tử Lương:

- Thiếu soái Tưởng, tổ gia ông ấy còn chờ anh trong nhà kìa. 

Tưởng Tử Lương gật đầu, cung kính nói với Dương Tử Mi:

- Sư phụ, để con cầm đồ và đẩy đứa nhỏ này giúp người.

Thấy đồ đệ vừa mới nhận xong đã thể hiện lòng hiếu thảo, Dương Tử Mi cũng giao đồ cho trẻ sơ sinh và xe nôi cho anh. 

Nhìn anh mặc trên người bộ quân trang thiếu soái mà tay xách một bao to bỉm sữa, tay đẩy xe nôi trẻ em, Dương Tử Mi bỗng thấy thật khôi hài.

Cô quay sang nhìn La Anh Hào.

La Anh Hào le lưỡi lại với cô. 

- Sư phụ, mời người đi trước!

Tưởng Tử Lương đứng nghiêm nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi đành phải vung tay không đi đằng trước, Tưởng Tử Lương đẩy xe nôi đi sau. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận