Khi Dương Tử Mi và Lam Nha Nha đang nói chuyện với nhau thì Ngọc Chân Tử đi từ hậu viện ra, nói với cô rằng Ngọc Thanh đã dậy rồi.
Nghe Ngọc Chân Tử nói thế, Dương Tử Mi và Lam Nha Nha bèn đi vào hậu viện.
Vừa bước vào, hai người lập tức nhìn thấy Ngọc Thanh đang ngồi uống trà trên phủ điền dưới gốc cây.
Dương Tử Mi quay sang nháy mắt ra dấu với Lam Nha Nha.
Nhận được tín hiệu, Lam Nha Nha cố gắng lại gần nhìn Ngọc Thanh.
Một lát sau, trên mặt cô xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Thấy vậy, Dương Tử Mi kéo cô ra ngoài, hỏi một cách dè dặt:
- Nha Nha, bạn có nhìn thấy trên người sư phụ mình có cái gì không?
- Mình chỉ nhìn thấy loáng thoáng có một hồn phách màu đen chớp hiện trên người sư phụ bạn, có điều chỉ là loáng thoáng thôi, chớp mắt một cái là mình lại không nhìn thấy nữa.
Lam Nha Nha nói với giọng điệu bất đắc dĩ.
- Hồn phách màu đen ư?
Trái tim của Dương Tử Mi trầm xuống:
- Cái đó trông như thế nào?
- Trông cũng bình thường, nhìn bề ngoài giống hệt sư phụ của bạn.
Lam Nha Nha trả lời:
- Nhưng mà điều này lạ lắm. Nếu đó là một người bình thường thì mình không thể nào nhìn thấy hồn phách phụ thể được.
Hồn phách màu đen giống hệt sư phụ bám vào?
Chẳng lẽ là do đại hạn của sư phụ đã đến sao?
Nghĩ nghĩ, Dương Tử Mi quay ra hỏi Ngọc Chân Tử.
Ngọc Chân Tử cũng không nói rõ lý do tại sao.
- Chúng ta đi hỏi thẳng sư huynh đi, xem xem huynh ấy có phản ứng gì.
Ngọc Chân Tử nói dứt khoát.
- Liệu sư phụ có tức giận không?
Trước đây người từng tức giận với cô khi cô dùng tháp sắt nhỏ với người, bây giờ nghĩ lại Dương Tử Mi vẫn cảm thấy sợ hãi.
- Tức giận thì tức giận.
Nói xong Ngọc Chân Tử đi thẳng vào hậu viện, không còn cách nào khác, Dương Tử Mi đành đi theo.
- Sư huynh, đệ muốn hỏi huynh một chuyện.
Ngọc Chân Tử ngồi xuống trước mặt Ngọc Thanh một cách tùy tiện.
- Ừ, nói đi.
Ngọc Thanh ngước mắt lên nói.
- Sư huynh, đệ và Nữu Nữu đều phát hiện ra rằng gần đây huynh rất bất thường, dường như là một người khác hẳn vậy. Mới vừa rồi người bạn có mắt âm dương của nó nhìn thấy một hồn phách màu đen ẩn nấp trên người huynh. Huynh nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc Chân Tử vào thẳng vấn đề.
Ngọc Thanh ngước mắt nhìn Dương Tử Mi, rồi lại quay sang nhìn Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha bị đôi mắt giống như đôi mắt chó sói kia nhìn chằm chằm, sợ đến mức trốn ra sau lưng Dương Tử Mi, níu chặt quần áo của cô.
Dương Tử Mi khẽ nắm lấy tay cô, ý muốn nói cô không cần phải sợ.
Ngọc Thanh cụp mắt xuống, im lặng một hồi rồi nói:
- Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu như mọi người cảm thấy ta đã thay đổi thì hãy giết ta đi.
- Sao có thể thế được?
Dương Tử Mi và Ngọc Chân Tử đồng thời kêu lên.
- Nếu đã không thể như thế thì hai người muốn thế nào? Ta đã làm ra chuyện gì làm tổn thương đến hai người chưa?
Ngọc Thanh hỏi một cách hờ hững.
- Chuyện này đúng là không có.
Dương Tử Mi và Ngọc Chân Tử liếc nhìn đối phương một cái.
Ngọc Thanh thực sự có vấn đề, chẳng qua vấn đề đó chỉ là tính tình thay đổi, còn trí nhớ gì đó vẫn nguyên vẹn như trước.
- Nếu đã không có thì hai người đừng nhiều chuyện nữa.
Ngọc Thanh đứng dậy, nói:
- Nếu như hai người cảm thấy nhìn ta không vừa mắt thì ta trở về núi sống nốt quãng đời còn lại là được.
- Sư phụ, đừng thế mà!
Dương Tử Mi vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Ngọc Thanh:
- Chẳng qua bọn con chỉ lo lắng cho người mà thôi, sư phụ, người đừng rời xa con!
- Haiz...
Ngọc Thanh thở dài một hơi nặng nề, đưa tay vuốt lên mái tóc của cô, nói:
- Nếu có một ngày sư phụ thật sự biến thành một người khác, Nữu Nữu hãy ra tay nhé.
Nghe Ngọc Thanh nói vậy, Dương Tử Mi cảm thấy trái tim của mình như đang run lên từng chập.
Cô vội vàng kéo lấy sư phụ, lắc đầu nói:
- Sư phụ, người sẽ không trở nên như thế đâu, không đâu, không đâu!
Ngọc Thanh cười hờ hững một tiếng, thả tay cô ra rồi ngồi xuống.
Lúc này, một hồn phách khác trong cơ thể ông đang cười lạnh:
- Ngọc Thanh lão đầu, ngươi cho rằng đệ tử của ngươi có thể chiến thắng được ta sao?
Sắc mặt của Ngọc Thanh chợt thay đổi.
Cũng vào lúc này, Lam Nha Nha lại nhìn thấy hồn phách màu đen kia thấp thoáng hiện lên.