Ở thành phố B.
Từ sớm, Lý Đường Nghĩa đã lăn xe lăn ra cửa đứng chờ sư huynh Mạnh Thiên Hiểu trở lại.
Bên cạnh Lý Đường Nghĩa là Thanh Vân. Hắn mặc một bộ âu phục đen, vẻ mặt lạnh lùng, trên mắt trái đeo một cái bịt mắt.
Một lát sau, một chiếc xe Lincoln sang trọng ở phía bên kia phố từ từ đi tới...
Ánh mắt của Lý Đường Nghĩa sáng lên:
- Thanh Vân, sư huynh trở lại rồi!
Thanh Vân khẽ gật đầu, trên khuôn mặt cứng ngắc của hắn vẫn không có bất cứ biểu tình gì.
Xe Lincoln dừng lại ngay trước mặt họ.
Đầu tiên, bước xuống từ trên xe là một cặp chị em song sinh tuổi chừng mười bảy, mười tám, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, trên người mặc bộ váy yếm ngắn màu trắng, gần như là giống hệt nhau.
Sau đó, hai cô khom người đỡ một người đàn ông mái tóc hoa râm, mặc bộ đồ đỏ thêu chữ Vạn thời Đường từ trong xe ra.
Nếu chỉ nhìn mặt người đàn ông này thì thật sự không thể đoán ra được rốt cuộc ông ta bao nhiêu tuổi.
Nhìn qua lần đầu tiên thì thấy khuôn mặt ông ta rất trẻ, da thịt chắc bóng hồng hào, không chút nếp nhăn, đôi mắt thì sắc bén sáng ngời.
Nếu nghiêm túc nhìn lại lần nữa thì lại thấy trên khuôn mặt người đàn ông này dường như đã khắc hết gió sương, trải qua vô vàn bể dâu trong cuộc đời.
Đây chính là vị sư huynh Mạnh Thiên Hiểu mà Lý Đường Nghĩa đang chờ đợi.
- Sư huynh!
Lý Đường Nghĩa kêu lên với vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, trong mắt anh ánh lên giọt lệ.
Sư phụ mất sớm, chính một tay sư huynh đã nuôi dạy và truyền thụ thuật pháp cho ông ta, sư huynh vừa là người thầy vừa là người anh của ông ta, vì thế mà tình cảm của hai người vô cùng thân thiết.
Thanh Vân cũng tiến lên phía trước, cúi gập người, cung kính gọi:
- Sư phụ!
Mạnh Thiên Hiểu nhìn về phía bọn họ, khẽ hất cằm lên:
- Có gì thì vào nhà rồi nói sau.
- Vâng, mời sư huynh!
Lý Đường Nghĩa mừng rỡ nói.
- Tri Họa, Hiểu Thư, mau đẩy sư thúc vào đi.
Mạnh Thiên Hiểu nói với cặp chị em song sinh đang đứng ở bên cạnh.
- Vâng, thưa sư phụ.
Hai chị em mỗi người ở một bên đẩy xe lăn của Lý Đường Nghĩa đi vào...
Đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn Nhật Bản với Lam Nha Nha, đột nhiên mí mắt Dương Tử Mi khẽ giật giật, tâm thần rất bất an khiến cô không khỏi dừng đũa, sợ run người.
- Tử Mi, bạn sao thế?
Thấy sắc mặt khác thường của cô, Lam Nha Nha hỏi với giọng điệu quan tâm.
- Ừ, đột nhiên mình cảm thấy rất bất an, giống như có một khí tức nguy hiểm nào đó đang đến gần vậy.
Dương Tử gật đầu nói.
- Không phải là bạn biết xem bói sao? Mau tính xem có nguy hiểm gì đi!
Lam Nha Nha vội vàng nói.
Dương Tử Mi cười khổ:
- Mình không thể tự xem cho mình được, chỉ có thể cảm giác được thôi.
- Sự nguy hiểm kia xuất hiện không phải là do sư phụ bạn chứ?
Lam Nha Nha hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Không phải, hình như nó đến từ hướng Đông Bắc.
- Hả? Thành phố B ư?
Ánh mắt của Dương Tử Mi vụt sáng, ở hướng Đông Bắc chính là thành phố B. Chẳng lẽ cái tên Lý Nghĩa Đường kia muốn đối phó với mình sao?
Nghĩ nghĩ, cô lấy điện thoại ra gọi cho La Anh Hào.
- Tử Mi, người của anh luôn giám sát ở trước cửa của Lý Đường Nghĩa, phát hiện hôm nay ông ta đích thân ra cửa nghênh đến một người, hình như ông ta gọi người đó là sư huynh.
La Anh Hào nói.
Sư huynh của Lý Đường Nghĩa?
Chẳng lẽ cảm giác bất an vừa rồi của mình đến từ ông ta?
- Sư huynh của anh ta có thân phận gì?
Dương Tử Mi hỏi.
- Bây giờ anh đang tra tìm tài liệu xuất nhập cảnh của ông ta, em chờ một chút...
La Anh Hào vừa nói vừa thu thập điện báo mà nhân viên tình báo của mình gửi đến.
- Có tài liệu rồi, Tử Mi!
La Anh Hào vô cùng hưng phấn, nói:
- Người đó tên là Mạnh Thiên Hiểu, ba mươi năm trước đã nhập vào quốc tịch Mỹ, là một thầy tướng khá nổi tiếng trong cộng đồng những người Trung Quốc ở nước ngoài, quen biết rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, thậm chí còn được xưng là Thần Cơ Tử. Tài sản của ông ta vô cùng vô cùng nhiều, với số tài sản đó, ông ta được xếp vào top năm mươi người giàu trong bảng Forbes của thế giới.
Móa, lắm tiền thế cơ á?
Không phải người ta nói thầy tướng sẽ bị ngũ tệ tam khuyết sao?
Tại sao cái tên Mạnh Thiên Hiểu này lại không thiếu tiền với quyền chứ?