Sau khi lấy Can Tương Mạc Tà từ trong phòng ra, Dương Tử Mi mở nắp hộp và cầm Mạc Tà trong tay.
Mạc Tà ở trong tay cô phát ra ánh sáng màu đỏ yêu diễm.
Còn cô, từ khoảnh khắc cô cầm Mạc Tà lên, khí chất cả người cô dường như cũng biến hóa, trở nên lạnh lẽo, ác liệt như kiếm.
- Chỉ tiếc Trục Thiên không có ở đây, nếu không thì nó có thể vận dụng kiếm pháp Thái Cực Lưỡng Nghi với con.
Ngọc Thanh thở dài một hơi rồi nói.
- Trục Thiên vẫn chưa thể thuần phục được Can Tương.
Nghĩ đến lần trước khi Long Trục Thiên vừa mới cầm Can Tương lên lập tức bị ánh hồng quang của nó tổn thương đến mắt, Dương Tử Mi vẫn còn thấy sợ hãi.
Can Tương Mạc Tà tuy là thần kiếm hiếm có thiên cổ, nhưng cũng là yêu kiếm có sát khí nặng nhất.
Nếu như không đủ linh lực, chỉ có thể bị nó làm tổn thương.
- Con cũng chưa thuần phục được nó.
Ngọc Thanh lắc đầu.
- Con cầm nó không khác gì cầm một thanh kiếm bình thường cả, không hề khó khăn chút nào, tại sao sư phụ lại nói con vẫn chưa thuần phục được nó chứ?
Dương Tử Mi khẽ vung Mạc Tà lên vẽ ra một kiếm hoa xinh đẹp, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, kiếm hoa đó trông giống hệt một đóa mạn châu sa hoa đang nở rộ, diễm lệ một cách quỷ dị.
- Can Tương Mạc Tà khác với những loại kiếm thông thường, bản thân nó đã sở hữu linh khí và tư tưởng đặc biệt rồi.
Ngọc Thanh nói.
- Tư tưởng và linh khí đặc biệt?
Dương Tử Mi nhìn thanh kiếm trong tay mình với vẻ nghi hoặc.
Một thanh kiếm, cho dù có nổi tiếng, có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là một vật chết, sao có thể có tư tưởng được chứ?
- Ừ, nếu con muốn trở thành chủ nhân thực sự của nó, con nhất định phải tâm linh tương thông với nó.
Ngọc Thanh gật đầu nói.
- Tâm linh tương thông? Sư phụ, chuyện này có phải là quá khó rồi không?
Dương Tử Mi khẽ búng nhẹ lên thân kiếm một cái, nói:
- Nó có trái tim sao?
- Keng!
Đột nhiên thanh Mạc Tà phát ra âm thanh chấn động mãnh liệt, khiến Dương Tử Mi giật mình, trong tai có tiếng ong ong.
Vừa rồi chẳng qua cô chỉ búng nhẹ lên thân nó một cái mà thôi, đáng lý ra nó không nên phát ra tiếng vang mạnh mẽ như thế mới đúng.
Chẳng lẽ, nó đang kháng nghị với cô sao?
Mặt mày Dương Tử Mi tràn đày nghi hoặc, cô đưa ngón tay vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.
Chỉ thấy thân kiếm Mạc Tà khẽ rung lên, phát ra âm thanh dường như có chút thích thú.
Vật này... có linh tính thật ư?
Dương Tử Mi không còn dám khinh thường nó nữa, cô quay sang hỏi Ngọc Thanh:
- Sư phụ, vậy con nên thuần phục nó như thế nào mới có thể làm cho con và nó tâm linh tương thông?
- Con không cần phải thuần phục nó nữa.
Ngọc Thanh mỉm cười, gật đầu nói:
- Từ biểu hiện vừa rồi có thể thấy con trời sinh đã là chủ nhân của nó. Nếu muốn tâm linh tương thông chẳng qua chỉ cần chút thời gian cọ xát mà thôi.
- Chỉ cần thế?
Dương Tử Mi nhẹ nhàng sờ lên Mạc Tà:
- Tiểu Tà, tiểu Tà, sau này chúng ta ở cùng với nhau nhé, được không?
Mạc Tà khẽ rung thân mình đáp lại, thân kiếm màu đỏ càng tỏa ra vẻ diễm lệ. Dương Tử Mi có thể cảm nhận được tâm tình của nó rất rõ ràng.
Thì ra, kiếm thật sự cũng có tâm tình.
Hy vọng Long Trục Thiên cũng có thể khiến Can Tương thuộc về anh ấy.
*
Vào nửa đêm.
Ở thành phố B.
Mạnh Thiên Hiểu cầm cái la bàn phảng phất có thể nhìn thấy cái la bàn có luồng khí may mắn màu vàng cuộn vòng quanh được coi là con mắt của mình, đứng trên tầng thượng của tòa nhà cao chọc trời ở thành phố B.
Ông ta vọng mắt nhìn về phía thành phố A đang ở phía xa.
Chỉ thấy ở phía bên kia bầu trời khí cơ hỗn loạn, tinh khí ở bốn phía cuồn cuộn, không ngừng ngưng tụ về một phía giống như xoáy nước sau đó biến mất.
Tròng mắt đen của ông ta bất chợt trầm xuống.
Cùng lúc đó, những cây kim trong la bàn ở trên tay ông ta bắt đầu rung lên loạn xạ, hoảng loạn bất an dường như đang mất phương hướng.
Có điều, đó cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
La bàn ngưng rung động, khôi phục lại như bình thường, chẳng qua những cây kim của nó không còn chỉ về phía nam nữa mà chỉ về phía thành phố A, dường như ở đó có thứ gì đang hấp dẫn nó vậy.
Mạnh Thiên Hiểu vội vàng lấy tiền đồng ra xếp quẻ, nhưng khí cơ hiện ra lại vô cùng hỗn loạn, căn bản không thể nào do thám được kết quả.
Một cảm giác nguy cơ lớn chưa từng có xuất hiện trong lòng ông ta, khiến cho bàn tay đang cầm tiền đồng của ông ta khẽ run lên từng chập