Mạnh Thiên Hiểu ngồi xếp bằng ở chính giữa bãi đất trống, miệng lầm bầm không ngừng.
Thông qua thiên nhãn, Dương Tử Mi có thể nhìn thấy rất rõ ràng ông ta được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhạt ở xung quanh, hai tay không ngừng điểm tới điểm lui ở bốn phía, mà không khí ở mỗi chỗ ông ta điểm tới dường như bị mạnh mẽ kéo rách ra thành một cái miệng, hình thành nên một cái động xoáy nước màu đen không ngừng quay tròn...
Đây là pháp thuật gì?
Lúc này Dương Tử Mi thật sự đã được mở rộng tầm mắt, thanh Mạc Tà trong tay dường như cũng hưng phấn đến nỗi khẽ rung lên, chỉ chờ đợi một thời khắc nào đó xuất hiện.
- Ta phụng mệnh thiên sư chân nhân, thần binh mau tới nhận lệnh! Các ngươi còn không mau đến giúp đỡ ta!
Bỗng nhiên Mạnh Thiên Hiểu đọc ra một chuỗi chú ngữ liên tiếp.
Sau đó ông ta giơ cánh tay lên, rắc những hạt đậu màu đen ra xung quanh theo hình tròn, những hạt đậu đó bao bọc ông ta lại.
Cũng ngay lúc đó, một cảnh tưởng quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy những hạt đậu màu đen kia giống như là đang bị kêu gọi, chúng đột nhiên dựng đứng lên, không ngừng nhảy lên không trung xung quanh ông ta, hệt như Tiểu Đậu Tử nghịch ngợm trong phim hoạt hình vậy.
- Vãi đậu thành binh?
Ngọc Chân Tử là người kinh hô đầu tiên.
Khuôn mặt của Ngọc Thanh cũng khẽ biến sắc.
Dương Tử Mi vẫn chưa biết vãi đậu thành binh là gì, cô chỉ cho rằng chẳng qua trận pháp này cũng giống như vấn mễ mà bình thường cô hay làm ra mà thôi.
Không ngờ đột nhiên những hạt đậu kia lại tập trung lại ở tám phương vị, mỗi một hạt đầu đều đang xoay tròn với tốc độ kinh người.
Nếu nhìn bằng mắt thường thì sẽ không thấy gì, nhưng thiên nhãn của Dương Tử Mi nhìn thấy rất rõ ràng, những luồng khí lưu động giữa những hạt đậu kia dần dần hình thành nên một bức tường khí cường đại, bảo vệ Mạnh Thiên Hiểu ở bên trong.
Mà vị trí của những hạt đậu đó nhìn qua giống như là bát môn trong kỳ môn độn giáp, có hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn, khai môn. Nhưng trên thực tế, nếu cẩn thận nhìn lại thì lại thấy nó không hề lớn như vậy.
- Cửu Cung Phi Tinh trận!
Giọng nói mang theo chút hưng phấn của Ngọc Thanh vang lên:
- Nữu Nữu, đó là Cửu Cung Phi Tinh trận!
Cặp mắt vốn đang nhắm chặt của Mạnh Thiên Hiểu đang ở trong trận pháp kia khẽ mở hờ, nhìn về phía Ngọc Thanh một cái sau đó lại nhắm lại, miệng tiếp tục lầm bầm.
Những hạt đậu đen kia đột nhiên mang theo tám luồng khí lưu động cường đại giống như gió tụ trong lòng biển sâu, tấn công về phía Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi vung Mạc Tà trong tay lên, mang theo ánh sáng đỏ chói mắt đâm về phía kinh môn...
Những hạt đậu nhanh chóng thay đổi trận pháp, một phần trong số đó mang theo lực hút mạnh mẽ vây lấy Mạc Tà một cách gắt gao.
Thấy vậy Dương Tử Mi niệm thần chú thay đổi chiêu thức...
Những hạt đậu đó rơi lả tả xuống đất rồi lại nhanh chóng nhảy lên, không khác gì những con gián đánh mãi không chết...
Lúc này Dương Tử Mi hoàn toàn rơi vào thế bị động, bị trận pháp vây khốn.
Trận pháp này hoàn toàn khác với kỳ môn độn giáp mà cô quen thuộc hàng ngày, mà nó là Cửu Cung Phi Tinh trận - một loại trận pháp ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó mà cô và sư phụ của mình mãi vẫn chưa nghiên cứu ra được.
May mà nguyên khí thể năng của Dương Tử Mi được bổ sung nhanh chóng, nếu không cô sẽ bị những hạt đậu này dây dưa đến mức mệt mà chết mất.
Trong quá trình chiến đấu không ngừng, Dương Tử Mi dần dần suy ra được quy luật của toàn bộ trận pháp, cuối cùng cô cũng đã tìm được cửa phá giải, đó chính là hưu môn!
- Phá!
Hét lớn một tiếng, kiếm quang trên tay Dương Tử Mi đâm về phía hưu môn đầy mạnh mẽ.
Trong nháy mắt tất cả các luồng khí lưu bị cắt đứt, những hạt đậu vốn đang nhảy nhót loạn xạ kia cũng lập tức mất đi sự chi phối của linh tính, rơi lả tả xuống đất giống như những hạt đậu bình thường.
Cũng đúng lúc đó, một hình bóng màu vàng xen lẫn trong đám hạt đậu ngổn ngang kia đột nhiên bay về phía cô...