Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Mẫn Cương, nghe nói mấy ngày gần đây bạn cũng  không đi học, là vì bận việc của công ty sao?

Dương Tử Mi quay đầu lại hỏi Mẫn Cương.

- Không phải, vì ông nội mình bị bệnh rồi, mình phải chăm sóc cho ông, bên công ty đã có hai anh em La Bạch rồi nên cũng không có việc lớn gì. 

- Ông cậu bị bệnh rồi ư, ông bị bệnh gì thế?

Dương Tử Mi ân cần hỏi.

- Bác sĩ cũng không khám ra là bệnh gì, chỉ là cơ thể vẫn luôn suy yếu, không đủ trung khí, ốm yếu không dùng sức được, cũng không có khẩu vị. Ngoài ông mình ra thì cơ thể mẹ mình hình như cũng có chút suy yếu, Tử Mi, sau khi tan học bạn có thể đến nhà mình xem thử không? Xem xem có phải có chỗ nào có vấn đề không? 

Gương mặt Mẫn Cương tràn đầy vẻ mong chờ nhìn cô.

- Ừ. Tan học bạn đợi mình, mình đi cùng bạn qua đó. Ngoài xem phong thủy ra thì mình cũng biết châm cứu trung y.


Dương Tử Mi gật đầu. 

- Cảm ơn Tử Mi.

Mẫn Cương nhìn cô với vẻ cảm kích:

- Bạn là đại ân nhân của nhà mình rồi, bạn cứu mẹ mình, lần trước còn cứu lại được cả món đồ cổ của ông nội mình, còn giúp mình gây dựng công ty Thiên Bách Độ nữa, mình cũng không biết phải cảm ơn bạn thế nào mới được nữa. 

- Bạn thật là, giữa hai chúng ta còn nói mấy lời khách sáo như thế làm gì?

Dương Tử Mi trợn mắt nhìn anh một cái:

- Chúng ta là bạn thân, có việc gì thì giúp đỡ lẫn nhau. 

- Ừ, chúng mình sẽ là bạn thân cả đời!

Mẫn Cương cảm động gật đầu.

Dương Tử Mi mỉm cười, hai người trở về phòng học của mình. 

Đã lâu không xem sách giáo khoa rồi, cả ngày hôm nay Dương Tử Mi học hành rất nghiêm túc, cô ghi nhớ hết tất cả những lời giảng của các thầy cô giáo.

Giáo viên tiếng Anh còn lấy một đĩa CD bài giảng của thầy giáo nổi tiếng cho cô để cô về nhà xem kĩ, bổ sung kiến thức của bài học mấy hôm nay.

Sau khi tan học, Mẫn Cương dắt xe đạp, đợi cô ở cổng trường. 


Trông thấy hai người họ đi cùng nhau, những học sinh khác lại bàn tán sau lưng họ một trận, thậm chí có người còn nghi ngờ đứa con của Dương Tử Mi là của Mẫn Cương.

Bởi vì những ngày này Mẫn Cương cũng không đi học hơn nữa, cũng có người nhìn thấy anh xuất hiện ở bệnh viện, suy đoán anh đi chăm sản phụ.

Đối với những suy đoán hoang đường này, Dương Tử Mi và Mẫn Cương đều không bận tâm. 

Đi vào nhà họ Mẫn, Dương Tử Mi ngẩng đầu lên quan sát.

Cô phát hiện xung quanh căn nhà tản ra môi khí, chẳng trách lại ảnh hưởng đến người có sức khỏe khá yếu là ông Mẫn và mẹ Mẫn.

Đi vào trong sân nhà họ Mẫn, Dương Tử Mi xem xét xung quanh, nhìn thấy trước cửa sổ của ông Mẫn có một cây ngọc lan gần như đã sắp chết khô, cô liền hiểu được vấn đề ở đâu. 

- Cái cây này chết khô lúc nào thế?

Dương Tử Mi đi đến phía dưới gốc cây, giơ tay ra vỗ lên thân cây, có âm thanh gỗ mục trầm đục truyền ra, cô rút dao ra, khoét vài dao trên thân cây, phát hiện ra bên trong thân cây đã bị mối cắn nát cả rồi, cái cây hoàn toàn mất đi sức sống, vì thế, cây chết khô.

- Hình như là năm nay, nhà mình cũng không để ý lắm, chỉ thấy nó không còn ra lá mới nên mới cảm thấy kì lạ. 


Mẫn Cương thấy cô để ý đến cái cây này bèn nghi ngờ hỏi:

- Bệnh của ông nội mình có liên quan đến cái cây này sao?

- Cho dù bây giờ không có liên quan gì thì sau này cũng sẽ có liên quan, mau mau chuyển nó đi đi. 

Dương Tử Mi nói với anh.

- Tại sao vậy?

Mẫn Cương không hiểu. 

- Trước cửa chính hoặc là dưới cửa sổ không nên có cây khô, bởi vì cây khô sẽ phát ra tử khí hoặc môi khí, chúng cũng là biểu tượng tượng trưng cho sự chết chóc, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể. Nếu như cơ thể khỏe mạnh thì sẽ dẫn tới tâm trạng suy sụp, ỉu xìu buồn bã, còn nếu như thể chất của cơ thể không tốt thì sẽ sinh ra càng nhiều điều bất lợi hơn, khiến cho những bộ phận không khỏe trong người càng suy yếu thêm, bệnh tình càng nặng hơn.

Dương Tử Mi giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận