Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên:

- Tử Mi, em không phải là thầy phong thủy sao? Phong thủy nơi này có xấu hơn nữa thì em cũng có thể hóa giải được đúng không?

- Ừ. 

Dương Tử Mi gật đầu.

Đó là điều tất nhiên, phong thủy nơi đây vốn rất tốt, kẻ đầu têu khiến cho phong thủy nơi đây trở nên xấu chính là cô mà.

- Vậy em có muốn mua lại nơi này không? 

Mẫn Cương hỏi:

- Nếu như thế, chúng ta có thể trở thành hàng xóm rồi.

- Em đã có chỗ ở thích hợp hơn rồi, nhưng mà, em lại muốn mua nơi này để tặng cho người khác. 


Dương Tử Mi cười nói:

- Huống hồ, đây đúng là kiếm được món hời lớn.

- Ha ha, nhìn bộ dáng của em kìa, chỉ thích kiếm lợi thôi. 

Mẫn Cương nói đùa.

- Em thực sự thích kiếm lời lắm.

Dương Tử Mi không hề tức giận mà cô chỉ cười nhạt. 

Cô đã trải qua sự đau khổ của cuộc sống thuộc tầng lớp thấp nhất xã hội, đối với thế giới này, cô có khát vọng nhiều hơn người khác, cô khát vọng vừa tỉnh dậy thì có bánh từ trên trời rơi xuống, làm cho cô không phải lo ăn, lo mặc, lo ở nữa.

Kiếp này, hình như cô đã thực hiện được nguyện vọng có bánh rơi xuống rồi.

Nhưng mà, nội tâm cô vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ được ám ảnh từ kiếp trước. 

Lúc Mẫn Cương nhìn thấy cô cười nhạt, trong đôi mắt đen láy của cô xẹt qua sự ảm đạm vô cùng tang thương thê lương, tim của anh chợt nhói đau.

Anh vẫn luôn có cảm giác, giữa anh và cô tồn tại một nhân duyên sâu đậm hơn, mà dưới gương mặt non nớt của cô che giấu nỗi đau không muốn để ai biết, cứ như một người già đã trải qua tất cả thống khổ trên đời vậy.

Vào lúc hai người bọn họ tiếp tục đi dạo thì gặp được một người quen cũ, Mộ Dung Nghiên. 

Nhìn thấy Mộ Dung Nghiên, Dương Tử Mi có loại cảm giác chán ghét nói không nên lời, giống như  lúc ăn cơm nìn thấy ruồi bọ vậy.

Đương nhiên, khi nhìn thấy cô thì ngoài cảm giác chán ghét, Mộ Dung Nghiên còn căm hận, đặc biệt là khi nhìn thấy cô ở cùng với Mẫn Cương.


Cô ta trừng mắt nhìn Dương Tử Mi đầy giận dữ, hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi. 

Khóe miệng Dương Tử Mi nhếch lên cười, ngón tay hơi cử động, thầm vẽ phù chú trong không trung rồi đẩy về phía Mộ Dung Nghiên.

Nhìn thấy phù chú bám vào trên bụng Mộ Dung Nghiên, ý cười trên gương mặt của Dương Tử Mi càng sâu hơn, nhưng nó không che giấu được sự lạnh lẽo dưới đáy mắt cô.

- Tử Mi, em sẽ không làm gì cô ta chứ? 

Mẫn Cương đứng bên cạnh cô, phát hiện ánh mắt cô nhìn Mộ Dung Nghiên khác thường, anh liền vội vàng hỏi.

- Không làm gì cả, chỉ là muốn bụng của cô ta từ từ to lên, sau đó để cô ta thử nếm trải cảm giác bị người ta vu là chửa hoang sinh con mà thôi.

Dương Tử Mi nói với vẻ hời hợt. 

- Lòng tự tôn của Mộ Dung Nghiên mạnh như thế, làm vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?

Dù gì thì Mộ Dung Nghiên và Mẫn Cương cũng quen nhau từ nhỏ, tuy rằng không có nhiều tình cảm nhưng anh cũng có hiểu biết nhất định về cô ta.

- Nếu như xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện của cô ta, lúc cô ta làm những việc xấu xa kia, tại sao không để ý đến lòng tự tôn của người khác chứ? Anh hãy nghĩ đến những chuyện xấu xa mà cô ta làm với em đi, nếu như em chỉ là một cô gái bình thường thì đã bị cô ta bắt nạt đến chết từ lâu rồi. Bây giờ em chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi, còn về việc có chịu được áp lực tâm lí đó không thì phải xem tạo hóa của cô ta. 


Dương Tử Mi nói với giọng lạnh lùng.

- Haiz...

Mẫn Cương thầm thở dài một hơi. 

Từ lúc khai giảng đến bây giờ, những chuyện mà Mộ Dung Nghiên làm với Dương Tử Mi quả thật vô cùng độc ác.

Dương Tử Mi không biết đã bỏ qua cho cô ta bao nhiêu lần rồi nhưng cô ta vẫn không biết hối cải, lại gây sóng gió lần nữa, giờ cũng là lúc cô ta nên chịu trừng phạt rồi.

- Mẫn Cương, em không phải là một người rộng lượng gì hết, em có ân báo ân, có thù báo thù, thậm chí có thể nói là người có thù tất báo. 

Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương, hỏi:

- Có phải anh thấy rằng em có chút đáng sợ không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận