Mẫn Cương vừa trông thấy cô thì trong đôi mắt lập tức tràn ngập thấu hiểu lẫn dịu dàng, anh giơ tay ra sờ đầu cô một chút rồi rụt vội về, cười nói:
- Em nhìn trên đời này xem, có thằng anh trai nào lại đi ghét bỏ em gái của mình không?
Nghe anh nói thế, đôi mắt của Dương Tử Mi bắt đầu cay xè.
Ở đời trước, anh ấy tựa như một vị hoàng tử cao sang nhưng cũng chẳng hề ghét bỏ cô luộm thuộm dơ dáy, còn đưa cô đi bệnh viện.
Kiếp này, anh cũng không hề ghét bỏ cô lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo.
- Cảm ơn anh nhé Mẫn Cương.
Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ lên.
- Ngốc thế, có gì đâu mà cảm ơn chứ, cho dù là toàn bộ thế giới này bỏ rơi em thì anh cũng sẽ đứng sau lưng ủng hộ em, không rời bỏ em.
Mẫn Cương nói.
Lời này khiến cho trái tim của Dương Tử Mi cảm thấy vừa cảm động vừa ấm áp.
- Ha ha, anh không có ý gì cả, nếu như chúng ta là anh em rồi thì dù cho không có quan hệ máu mủ ruột rà đi nữa, nhưng theo như nhận thức của anh về kiếp trước thì thân là anh trai, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi em gái của anh.
Mẫn Cương thấy cô cúi đầu như thế, sợ cô sẽ có áp lực tâm lý gì, nên vội nói.
Nghe thấy thế, cô không kềm được, nước mắt bắt đầu tràn mi.
Người không bỏ rơi cô, cả đời này cô cũng sẽ không rời không bỏ, làm em gái của anh, vĩnh viễn ủng hộ anh, giúp anh hoàn thành giấc mộng của mình.
- Sắp vào học rồi, chúng ta về nhà lấy cặp sách thôi.
Mẫn Cương nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.
- Được.
Dương Tử Mi gật đầu, đi theo anh quay lại nhà họ Mẫn.
- Tử Mi này, thân là anh trai, anh muốn tặng em một thứ.
- Ơ? Thứ gì thế?
Dương Tử Mi hỏi lại với vẻ nghi hoặc.
- Em chờ một lát nhé.
Mẫn Cương vội đi vào phòng chứa đồ, đẩy ra một chiếc xe đạp màu hồng mới tinh.
- Anh biết là em đã hứa với người nào đó là sẽ không ngồi sau xe của anh, nhưng em sẽ không từ chối anh tặng em chiếc xe chứ, đây là quà anh trai tặng cho em gái đấy.
Mẫn Cương nháy mắt nói.
Nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng hết sức đáng yêu này, Dương Tử Mi cảm thấy vô cùng cảm động.
- Sau này em không cần phải đi bộ đến trường nữa rồi, cứ chạy chiếc xe này để đi học thôi, cuối tuần mà rảnh thì anh còn có thể rủ em đạp xe đi chơi xem như tập thể dục nữa.
Mẫn Cương vỗ yên xe:
- Em lên thử xem.
Dương Tử Mi gật đầu.
Cô không có lý do gì để từ chối ý tốt này của Mẫn Cương cả, huống hồ gì, anh ấy còn luôn miệng nói đây là quà mà anh trai tặng cho em gái.
Anh ấy đã thể hiện thái độ rõ ràng như thế rồi.
Cô còn có thể làm được gì đây?
Cô giơ tay vịn đầu xe rồi ngồi lên yên, sau đó mỉm cười với Mẫn Cương:
- Nếu như em nói, tới giờ em cũng chưa từng chạy xe đạp thì không biết anh có lấy làm ngạc nhiên không nhỉ?
- Thật sự chưa từng chạy á?
Mẫn Cương cũng khá kinh ngạc, vì từ hồi năm tuổi thì anh đã bắt đầu chạy xe đạp nhỏ rồi.
Dương Tử Mi gật đầu.
Dù là đời trước hay đời này thì thật sự cô chưa từng chạy xe đạp bao giờ cả.
Đời trước cơm ăn còn không đủ no, căn bản làm gì có dư tiền để mà mua xe đạp.
Đời này thì cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mua xe đạp.
- Anh đỡ xe cho em, em chạy thử đi, đừng sợ, anh đứng vịn ở đằng sau, em sẽ không bị ngã đâu.
Mẫn Cương vịn lấy yên xe đằng sau rồi nói.
Dương Tử Mi quay đầu lại, cố ý nói:
- Nhưng em sợ anh đột nhiên buông tay ra lắm.
Thật ra cô căn bản không hề sợ, đối với người bắt đầu luyện công từ bé như cô thì khả năng giữ cân bằng đã vượt qua người bình thường rồi, chạy xe đạp chỉ là trò con nít thôi.
- Đừng sợ, anh nhất định sẽ không buông tay ra đâu, anh sẽ không để em bị ngã đâu mà.
Mẫn Cương lại an ủi cô vô cùng nghiêm túc.
Lời này nghe thì chẳng màu mè gì, nhưng Dương Tử Mi nghe thấy thì lại vô cùng cảm động.