A!
Mộ Dung Nghiên ôm đầu hét lên một tiếng, toàn thân cô co rụt lại, không ngừng run rẩy rồi vội vàng tóm lấy cánh tay của Dương Tử Mi, nói:
- Cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, chết xấu quá đi mất!
Dương Tử Mi cạn lời.
Thì ra điều cô gái này sợ hãi không phải là sự đau đớn khi chết, mà là sự xấu xí khi cô ta chết đi.
- Bây giờ cô cũng chẳng đẹp đâu.
Nói xong Dương Tử Mi tức giận, giải luôn cái bùa chú kia.
Mộ Dung Nghiên ngước nhìn Dương Tử Mi với cặp mắt trống rỗng vô lực.
Dương Tử Mi cũng không muốn xoắn xuýt dây dưa ở đây với cô ta quá lâu nên mới đưa tay lên vẽ một cái bùa số trên bụng cô ta, gỡ bỏ lời nguyền rủa kia.
Nhìn cái bụng vốn đang to tròn trồi lên của mình đột nhiên xẹp lép giống như quả bóng bị xì hơi, trở lại bằng phẳng thon thả như trước, Mộ Dung Nghiên vừa mừng vừa sợ, vừa khóc vừa kêu lên.
- Bây giờ, mục đích của tôi khi chữa khỏi bệnh này cho cô không phải là muốn cô cảm ơn tôi, mà tôi chỉ hy vọng sau này cô đừng đến chọc tôi nữa. Nếu cô còn tiếp tục chọc vào tôi, tôi cũng khó mà đảm bảo cái bụng này của cô sẽ mãi bằng phẳng thế này đâu. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ giúp cô nữa.
Dương Tử Mi nói với Mộ Dung Nghiên với giọng điệu lạnh lùng.
Mộ Dung Nghiên nhìn cô một cái, trong ánh mắt không còn oán hận như trước nữa mà thay vào đó lại nhuốm thêm chút sợ hãi.
Bây giờ cô mới thấy được pháp lực thật sự của Dương Tử Mi, đồng thời cũng hiểu được tại sao người chú trời không sợ đất không sợ của mình lại sợ cô ta.
Trước khi mình thật sự là quá mức ngu xuẩn nên mới đi khiêu chiến cô ta hết lần này đến lần khác.
Nhưng giờ thì khác rồi, sau này nếu có gặp phải mình cũng sẽ tìm đường vòng mà đi chứ đừng nói đến chuyện chủ động chọc vào cô ta.
Sau khi ra khỏi nhà Mộ Dung, Dương Tử Mi từ chối ý tốt đưa cô về của Mộ Dung Thanh Vân mà đi thẳng về nhà.
Ngôi nhà mới ở phía bên kia sắp được xây xong rồi, rất nhanh thôi là mình có thể trở thành hàng xóm với người nhà, không cần phải lặp lại tình cảnh hai ba ngày trời không gặp nhau nữa rồi.
Sau khi đẩy cửa ra, nhìn thấy em gái Tử Hi đang yên lặng ngồi làm bài tập, hai người em trai thì đang ngồi dưới đất chơi trò chơi, Dương Tử Mi cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.
- Chị, chị về rồi à?
Dương Tử Hi là người nhìn thấy cô đầu tiên, cô bé vội vàng để cái bút trong tay xuống, lao như bay về phía cô, cái miệng nhỏ xinh khẽ chu ra, nói với vẻ giận dỗi:
- Mấy ngày nay chị chẳng về nhà gì cả, em nhớ chị muốn chết luôn rồi.
Hai cậu em trai cũng bỏ tích mộc trong tay xuống và chạy tới, mỗi người ôm một cái chân của cô, gọi một tiếng “chị” vô cùng ngọt ngào, điệu bộ không muốn rời xa cô chút nào.
Nhìn các em mình như thế, Dương Tử Mi vừa cảm thấy hạnh phúc ấm áp, vừa cảm thấy chua xót.
Người chị như mình thật sự là quá thất trách, không thể ở bên cạnh chúng, ngắm nhìn chúng lớn lên từng ngày.
Lúc này bà nội cô đi từ trong phòng bếp ra, vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt đầy nếp chân chim kia như đóa hoa nở rộ:
- Nữu Nữu, nội có dự cảm rằng hôm nay con sẽ về nên đang làm những món con thích nhất này.
- Con cảm ơn nội!
Dương Tử Mi bỏ em trai em gái ra, đi đến bên cạnh bà nội, kéo tay bà nói với vẻ nũng nịu:
- Nội ơi, để con rửa rau cho nội nhé, được không nội?
- Cô nhóc này, không phải trước đây con ghét nhất là đi vào bếp sao? Sao hôm nay lại muốn rửa rau cho nội thế?
Bà nội xoa đầu cô với khuôn mặt vô cùng trìu mến:
- Mới có mấy ngày không gặp mà con lại gầy đi nhiều quá, nhìn cái cằm cũng nhọn hết cả ra rồi này. Có phải đồ ăn ở bên ngoài không hợp khẩu vị của con không?
- Nội ơi, con gầy chỗ nào cơ? Hôm qua con vừa mới cân xong, lại tăng thêm năm cân nữa đó.
Mặc dù mấy ngày nay có chịu bận bịu mệt mỏi, nhưng các món ăn mà Sadako làm ra vô cùng đa dạng, cô ăn rất nhiều, hơn nữa bây giờ cô đang trong thời kỳ trổ mã, ngày càng cao hơn, tại sao lần nào gặp bà nội cũng nói mình gầy đi chứ?
- Tốt nhất là tăng thêm ba mươi cân nữa.
Bà nội nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói:
- Con nhìn con xem, gầy sắp thành cây trúc rồi này, nội đau lòng quá đi.
Dương Tử Mi cạn lời, nếu tăng thêm ba mươi cân nữa, cô sẽ biến thành Nữu mập mất.
- Nội à, không phải nội muốn con biến thành Nữu mập không ai yêu đấy chứ?
Cô cố ý trợn trắng mắt nói.
- Nội yêu!
Bà nội xoa nhẹ lên khuôn mặt cô, nói:
- Nữu Nữu nhà ta là Nữu Nữu xinh đẹp nhất trên đời, sao có thể không có ai yêu chứ?
Vành mắt của Dương Tử Mi bất chợt hoen đỏ.
Nếu như mình thật sự trở nên xấu xí, có lẽ người không chê mình chỉ có người nhà mà thôi.