Cũng biết bọn họ mồm thì toàn nói những lời như thể yêu nước thương dân, nhưng tới lúc thật sự cần bọn họ hy sinh vì đất nước thì bọn họ lại chùn bước và bỏ chạy nhanh hơn bất kỳ người nào khác.
Bình thường đi đường mà gặp ăn trộm ăn cướp gì đó thì không dám hó hé lấy một tiếng, đối mặt với sự khiêu chiến của mấy gã sumo kia cũng chẳng có ai muốn ló đầu ra chịu chết.
Y như rằng, lúc ba gã sumo kia đến rất nhiều nơi ở Hoa Hạ khiêu chiến, kết quả cũng chẳng có ai dám bước lên nhận lời thách đấu, phần lớn đều chỉ đứng nhìn, đôi lúc tức quá thì mắng vài câu cho sướng mồm mà thôi.
Cho dù thỉnh thoảng có mấy thanh niên nhiệt huyết lên thì cũng bị đánh ngã lăn quay ra, căn bản không hề có khả năng đánh trả.
Nào ngờ được ở thành phố A nho nhỏ này lại có thể gặp được đối thủ mạnh mẽ như thế, ba người bọn họ bị đánh cực kỳ thảm, còn bị cướp mất đồ nữa chứ.
Điều khiến người ta khó tin nhất chính là đối phương còn là một cô học trò tuổi chỉ mới khoảng 15 16 tuổi mà thôi.
Căn cứ theo miêu tả của bọn họ về ngoại hình của Dương Tử Mi, Fujiki nhanh chóng điều tra ra thân phận và thông tin chung về cô, nên cũng vội vàng chạy đến đây.
- Trả cái thứ cô đã cướp đi lại cho chúng tôi!
Fujiki nhìn thấy thứ cô đeo trên cổ không phải trang sức hình ngôi sao năm cánh mà là một tấm thẻ bài bằng gỗ đào màu đen trông cực kỳ xấu xí thì nói với giọng điệu ghét bỏ:
- Việc cô đánh sumo của nước tôi ngã ra đất thì tôi không trách cô, chỉ có thể trách bọn họ tài không bằng người. Nhưng cô không nên nổi lòng tham cướp đồ của bọn họ đi như thế, bây giờ tôi lấy thân phận đại sứ để đòi cô phải trả thứ đó lại.
- Cái gì cơ? Đại sứ Fujiki, con ranh này dám cướp đồ của quý quốc các ngài ư? Đúng là hoang đường mà!
Lý Thắng nghe thấy thế thì gào lên, liếc xéo Dương Tử Mi:
- Xem ra đúng là bần cùng sinh đạo tặc mà, đúng là cái thứ phế vật cặn bã không có cha mẹ dạy.
Nghe thấy ông ta dám chỉ trích cha mẹ mình thêm lần nữa, Dương Tử Mi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cô giơ tay lên, giáng cho ông ta một bạt tai thật vang.
Lý Thắng bị đánh choáng váng mặt mày, đầu óc quay cuồng, bên má lẫn mồm đều bị sưng vù lên.
- Ông có thể mắng chửi tôi, nhưng không được nói động đến cha mẹ tôi!
Dương Tử Mi lạnh lùng nói với Lý Thắng:
- Cái loại người dựa vào việc trong tay có chú quyền lực thì diễu võ giương oai, không thèm đếm xỉa tới nỗi khổ cực của người dân như ông mới đúng là thứ phế vật cặn bã!
Hiệu trưởng sợ tới mức đần mặt ra, sau đó vội vàng hỏi thăm Lý Thắng có sao không.
Từ xưa tới nay Lý Thắng chưa từng bị ai đánh, nay thấy hiệu trưởng xáp lại thì tức giận đạp một cú, đá trúng bụng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đau đớn ôm bụng kêu rên oai oái, đầu túa mồ hôi hột.
Nhưng ông ta cũng chẳng dám trách móc gì Lý Thắng, chỉ có thể dời hết oán khí lên người Dương Tử Mi, tức giận gào lên với cô:
- Trò Dương Tử Mi, em thật quá đáng, trong trường trung học Nam Thành chúng tôi không chứa chấp loại học sinh như em, em lập tức rời khỏi trường trung học Nam Thành này cho tôi ngay!
Dương Tử Mi là học sinh của trường trung học Nam Thành, giờ lại đắc tội với Lý Thắng, chắc chắn sẽ liên lụy đến ông ta, thôi thì nhân cơ hội đuổi nó đi cho sớm, mình đỡ dây vào.
- Ha ha, hiệu trưởng à, người đánh ông là ông ta chứ có phải tôi đâu, làm trò như ông có phải là hơi bị tiểu nhân rồi không?
Dương Tử Mi cười lạnh nói:
- Thân là hiệu trưởng lại không lo bảo vệ học sinh của mình, loại hiệu trưởng như ông không có cũng được.
Hiệu trưởng nghe xong thì vừa đau vừa giận, mặt tím tái thành màu gan heo.
Cơn đau trên mặt của Lý Thắng đã bớt đi phần nào, ông ta giơ chân lên muốn đạp Dương Tử Mi...
Dương Tử Mi bây giờ chẳng phải Dương Tử Mi yếu đuối vô dụng của đời trước nữa, đương nhiên là sẽ không để bị ông ta đạp trúng.
Thân thể của cô hơi lóe lên một chút, trên ngón tay bắn ra khí âm sát.
Chân của Lý Thắng lúc này giống như không nghe theo điều khiển nữa, chợt quay sang đạp lên cái bàn cứng ngắc, đá mạnh tới mức mấy ngón chân của ông ta muốn gãy cả ra, nhe răng nhếch miệng nhảy tưng tưng như khỉ bị bỏng mông...
Trong lòng Dương Tử Mi thầm cảm thấy sảng khoái!