Cái con ranh này!
Lý Thắng không đá trúng Dương Tử Mi thì tức giận lắm, giơ tay ra muốn tát cô một cái.
Dương Tử Mi lại nhanh chóng né được, lợi dụng âm sát khí để thao túng bàn tay của ông ta, khiến cho tay của ông ta đột nhiên tát về phía mặt của Fujiki mà chẳng có lấy một dấu hiệu báo trước nào.
- Bốp!
Một tiếng kêu giòn giã vang lên.
Lý Thắng còn đang cho rằng mình đã tát trúng Dương Tử Mi, đang định đắc ý thì bất chợt trông thấy đôi mắt trừng lớn đầy tức giận của Fujiki đang nhìn ông ta với vẻ không dám tin.
Nhìn thấy dấu tay đỏ lựng rõ mồn một trên mặt của Fujiki cùng với vẻ mặt hoảng sợ ngây ra như phỗng của hiệu trưởng, Lý Thắng lập tức biết rằng mình đã gây họa rồi.
- Thằng ngu, mẹ nó, ông dám đánh tôi à?
Fujiki tức giận, giơ bàn tay lên giáng cho Lý Thắng một cú thật mạnh...
- Bốp!
Lại thêm một tiếng vang thật kêu.
Lý Thắng vừa mới bị Dương Tử Mi tát cho một cái, còn chưa kịp hết đau thì lại ăn thêm một bạt tai đau điếng của Fujiki.
Gương mặt của ông ta nhanh chóng sưng phồng lên như một cái đầu heo, vô cùng đau đớn, lỗ tai kêu ong ong, thậm chí còn có máu chảy ra từ trong lỗ mũi lẫn khóe miệng, bị đánh tới mức lung lay hết mấy cái răng.
Lý Thắng ôm mặt kêu to.
- Đồ ngu!
Trên mặt Fujiki đầy vẻ tức giận, sắc mặt đen thui, ngữ khí cực kỳ không tốt:
- Phó thị trưởng Lý, bây giờ ông đi qua một bên cho tôi, tôi muốn tự mình nói chuyện với vị cô gái này, ông đừng có ra đây cản tay cản chân nữa.
Lý Thắng ôm mặt, trừng mắt nhìn Dương Tử Mi một cái, sau đó bảo hiệu trưởng đưa ông ta đến phòng y tế để xử lý cái mặt bị đánh sưng vù của mình.
Ông ta nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng mình muốn đánh Dương Tử Mi, nhưng chân lại đạp trúng cái bàn, rõ ràng định tát mặt nó nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tát lên mặt Fujiki.
Đây rốt cuộc là gì đây?
Ông ta nghĩ mãi cũng không ra, bèn hỏi hiệu trưởng vẫn luôn nơm nớp lo sợ ở kế bên:
- Ban nãy ông cũng thấy rồi đấy, rõ ràng tôi định đánh con ranh kia chứ đâu phải định đánh Fujiki tiên sinh đâu, tại sao lại biến thành đánh trúng Fujiki tiên sinh nhỉ? Đúng là kỳ lạ.
- Cái này... thị trưởng Lý à, con bé Dương Tử Mi này...
Hiệu trưởng ấp ủng muốn nói lại thôi.
- Con ranh đó làm sao? Chẳng lẽ nó biết tà thuật gì à?
Lý Thắng tức hổn hển hỏi lại.
- Tôi cũng không biết con bé ấy có tà thuật hay không, nhưng dù sao thì nó cũng không phải người thường, nó có y thuật cao minh, đã từng châm cứu cứu mạng cho trưởng phòng giáo dục lúc ông ấy bị trúng gió, cũng từng điều trị chữa chứng hôi nách với mụn nhọt gì đó cho bạn học của nó, còn một giáo viên tiếng Anh của trường tôi nữa, vốn mắc bệnh nặng, sau khi được con bé ấy chữa trị thì cũng khỏe re rồi. Tôi nghe người ta đồn con bé đó là một thầy tướng rất lợi hại, xem bói, xem phong thủy, dự đoán may mắn xui xẻo đều rất linh nghiệm, nghe nói có rất nhiều chính khách và tài phiệt đều tìm nó nhờ xem bói giúp. Nếu như không phải vì ngại mặt mũi hiệu trưởng một trường học thì tôi cũng muốn đi tìm nhờ nó xem giúp rồi.
Hiệu trưởng vừa dè dặt nói ra, vừa lén xem xét sắc mặt của Lý Thắng.
- Vớ vẩn!
Từ trước tới nay Lý Thắng không tin tà ma bói toán, chỉ tin vào quyền lực, cho nên cũng cực kỳ phản cảm với mấy trò mê tín xem bói cổ hủ này, trước kia khi còn làm hồng tiểu binh (1), đến mấy thứ như miếu thờ với từ đường ông ta cũng dám phá nát, đương nhiên sẽ không e ngại gì mấy thầy tướng rồi.
Hiệu trưởng không dám hó hé lấy một tiếng.
Ông ta khác với Lý Thắng, rất tin vào mấy cái như xem bói và phong thủy, nhưng thân là một hiệu trưởng nên không dám để lộ ra mà thôi.
- Đợi Fujiki tiên sinh giải quyết chuyện của ông ta xong rồi thì tôi sẽ đi tính sổ với cái con ranh đó, tôi không tin một con nhóc mới tí tuổi đầu như nó lại có tà thuật gì.
Lý Thắng xoa mặt, trên mặt lại xuất hiện vẻ hung thần ác sát, lộ ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Dương Tử Mi.
- Thị trưởng Lý, mặc dù Dương Tử Mi là học sinh của trường tôi, nhưng nó chỉ vừa mới chuyển đến đây học chẳng bao lâu, bình thường cũng hay trốn học, chuyện của nó làm thật sự không liên quan gì đến tôi cả.
Hiệu trưởng thấy bộ dạng của Lý Thắng như thế thì lo sợ tai bay vạ gió nên vội vàng phủi sạch quan hệ.
- Lập tức chuyển hết hồ sơ đầy đủ thông tin của nó cho tôi, tôi sẽ khiến cho con nhóc đó biết rõ thế nào là lễ độ!
Trong mắt của Lý Thắng lóe ra hung quang, gằn giọng nói.
- Vâng vâng vâng.
Hiệu trưởng vội vàng gật đầu.
Chỉ cần Lý Thắng không trách tội lên đầu mình thì có bảo ông làm gì ông cũng chịu cả, về phần hậu quả của Dương Tử Mi sẽ thế nào thì phải xem số phận của nó rồi, chẳng liên quan gì với ông cả.
***
(1) Hồng tiểu binh: là đội quân gồm những thành viên là học sinh ở thời kỳ cách mạng văn hóa của Trung Quốc