Tiếng chuông vào học đã vang lên, tất cả mọi người đã sớm quay lại phòng học từ lâu, trên mấy lối đi của trường học chẳng còn bóng dáng nào.
Dương Tử Mi cũng không muốn vào lớp học lúc này, sợ ảnh hưởng giáo viên giảng bài, quấy rầy mấy bạn học nghe giảng.
Cô buồn chán ngồi trên ghế đá ở sân trường, nhìn các bạn học lớp khác học thể dục.
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện là chủ nhiệm lớp Tần Khải Văn.
- Thầy Tần...
Dương Tử Mi đứng dậy, chào hỏi rất đỗi lễ phép.
Tần Khải Văn mỉm cười với cô:
- Em ngồi đi.
Dương Tử Mi chờ anh ngồi xuống rồi mới ngồi, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Thầy không có tiết dạy ạ?
- Đúng lúc thầy trống tiết này không phải dạy.
Tần Khải Văn mỉm cười, sau đó nhìn cô với vẻ lo lắng:
- Trò Tử Mi này, em sẽ không có việc gì chứ.
- Không có ạ, có thể có gì được chứ?
Dương Tử Mi nhớ đến ban nãy hiệu trưởng bảo Tần Khải Văn gọi điện thoại cho phụ huynh của cô, bèn hỏi:
- Thầy Tần, chắc là thầy không gọi điện thoại cho cha của em đúng không.
- Đương nhiên là không có gọi rồi.
Tần Khải Văn nói với vẻ an ủi cô:
- Em không cần lo đâu.
Dương Tử Mi mỉm cười nói:
- Em cảm ơn thầy.
- Tử Mi này, sao em lại đắc tội với mấy người Nhật Bản đó thế? Còn cả phó thị trưởng Lý nữa, nghe nói ông ta có tiếng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, em đắc tội với ông ta như thế làm thầy lo lắm.
Dương Tử Mi kể lại chuyện cô đánh bại mấy sumo ở quảng trường hôm đó lại cho Tần Khải Văn nghe.
Tần Khải Văn trầm tư một lúc rồi nói:
- Chuyện này mà là thầy thì thầy cũng sẽ ra tay thôi. Thầy thật sự không hiểu, tại sao mấy sumo người Nhật đó lại vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến khiêu chiến tôn nghiêm dân tộc của Hoa Hạ chúng ta như thế làm gì, theo như em kể thì hình như là bọn họ cố ý khiêu khích thì phải?
- Dạ, em cảm thấy động cơ của họ rất khả nghi, em cũng chẳng đả thương bọn họ nặng nề gì, chỉ đánh ngã bọn họ mà thôi.
Dương Tử Mi gật đầu nói tiếp:
- Nào ngờ chuyện này lại rước lấy phiền toái cho em, mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện phiền toái quá, em thật sự không muốn có thêm chuyện nào nữa.
- Haiz!
Tần Khải Văn thở dài một hơi:
- Ban nãy hiệu trưởng có gọi điện thoại cho thầy, bảo thầy lập tức khuyên em xin nghỉ học, nói em đắc tội với Lý Thắng thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
- Nghỉ học à?
Dương Tử Mi cười khẩy nói:
- Lúc trước em tự động xin nghỉ học thì hiệu trưởng nhất quyết không chịu. Bây giờ em sẽ không nghỉ học đâu, em đang tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, chẳng ai có quyền ép em nghỉ học cả.
- Ừ.
Tần Khải Văn gật đầu nói:
- Hiệu trưởng làm thế này đúng là có phần quá đáng, lúc gặp chuyện thì không lo bảo vệ học sinh của mình, lại còn muốn phủi sạch toàn bộ quan hệ và trách nhiệm, đẩy học sinh vào trong hố lửa như thế, đúng là không xứng làm hiệu trưởng chút nào.
- Chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà thôi.
Dương Tử Mi quay sang nhìn Tần Khải Văn:
- Thầy Tần, em là học sinh lớp thầy, em kéo lấy phiền phức như thế có thể thầy cũng sẽ bị vạ lây, thầy có cho rằng em cũng nên nghỉ học không? Nếu như thầy thật sự muốn em nghỉ học thì em xin nghỉ cũng chẳng sao hết.
- Trò Tử Mi, em nói bậy cái gì thế hả?
Tần Khải Văn nghiêm mặt nhìn cô nói:
- Thầy là giáo viên chủ nhiệm, không thể bảo vệ được em đã đủ khiến thầy thấy xấu hổ rồi, sao thầy có vể bảo em nghỉ học vì mấy chuyện vặt vãnh như thế được chứ? Trò Tử Mi, mặc kệ hiệu trưởng có nói gì đi nữa, thầy cũng sẽ cố gắng bảo vệ em tới cùng.
- Cảm ơn thầy Tần.
Nghe thấy ông nói thế, trong lòng Dương Tử Mi như có một dòng nước ấm chảy xuôi.
Cô nhìn gương mặt của người đối diện, bây giờ cũng không thấy có việc phiền toái gì xuất hiện, chỉ có hoa đào rạng ngời, lập tức phì cười nói lảng sang chuyện khác:
- Thầy à, có phải dạo này thầy gặp vận hoa đào không?