Hai mắt của Lý Chân sáng rỡ lên:
- Em gái, em nói thật sao? Nhà em thật sự đồng ý chịu thuê chị làm việc à? Nhưng mà chị không biết chữ, cũng không biết làm bánh.
- Không biết thì có thể học, chẳng có gì khó hết, chỉ cần chị chịu làm thì em sẽ dắt chị đến xem.
Dương Tử Mi nhìn cô nói với vẻ cực kỳ chân thành.
- Muốn, chị thật sự rất muốn tìm một công việc đàng hoàng để làm.
Lý Chân túm lấy tay của Dương Tử Mi:
- Em gái, em thật sự không lừa chị đấy chứ.
- Em không rảnh đến mức đi lừa chị đâu.
Dương Tử Mi cười nói:
- Em chỉ đang tuyển nhân viên giúp ba mẹ của em mà thôi.
- Bây giờ không thiếu người để thuê, em đâu nhất thiết phải thuê chị đâu.
Giọng nói của Lý Chân nhỏ dần, mang theo chút tự ti.
- Bởi vì em tin chị có thể làm được tốt nhất.
Dương Tử Mi vỗ vai của cô ấy rồi nói:
- Đi thôi, đi đổi một bộ đồ khác sạch sẽ hơn với em, sau đó em sẽ đưa chị đi gặp cha mẹ của em.
- Vậy chị quay về nhà thay đồ.
- Được, em chở chị về, sau đó lại đến tiệm bánh của ba mẹ em.
Dương Tử Mi gật đầu nói.
- Chị khỏe hơn, để chị chở em!
Lý Chân đương nhiên không thể ngồi sau cho Dương Tử Mi chở được, nên dè dặt cất lời.
Dương Tử Mi cũng không nói nhiều, đưa xe của mình cho cô ấy, còn cô thì ra ngồi ở phía sau.
Thế nên trên đường xuất hiện một cảnh tượng khá kỳ quái, một cô gái mặc áo đạo cô cũ nát lôi thôi chở một cô gái thoạt nhìn sạch sẽ chẳng nhiễm một hạt bụi trần chạy băng băng, vừa đi vừa cười nói.
Dương Tử Mi phát hiện thật ra Lý Chân là một người hướng ngoại, hoạt bát và cởi mở.
Cuộc sống bi thảm như thế nhưng cô ấy vẫn có thể giữ được sự tích cực, lạc quan lẫn hồn nhiên như thế đúng là hiếm có.
Dương Tử Mi rất hâm mộ cô ấy.
Mình trải qua nhiều năm bị cuộc đời trui rèn như thế, đã sớm mất đi sự tích cực lạc quan và hồn nhiên trước kia, chỉ còn lại hoài nghi đối với thế giới này và cảm giác không an toàn cực cao mà thôi.
Cho nên cô lại càng thích Lý Chân hơn.
Cô nguyện ý chìa tay ra, giúp cô ấy có thể sống có tôn nghiêm hơn.
Lý Chân sống trong một xóm nhà nghèo xập xệ cũ nát ở thành phố A, nhà cô ấy ở cũng là ngôi nhà mái ngói hiếm có còn sót lại ở thành phố này.
- Đây chính là nhà của chị, hơi xập xệ với tối nữa, em có muốn vào ngồi một chút không?
Lý Chân xuống xe, quay mặt lại hỏi Dương Tử Mi, nhưng vẻ mặt không hề có vẻ gì là tự ti và xấu hổ vì gia cảnh nghèo nàn của gia đình mình.
- Nếu đã đến đây rồi thì đương nhiên phải vào ngồi một chút để còn chào hỏi bà với em trai của chị chứ.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Nhưng lần đầu tiên đến nhà mà em chẳng có quà cáp gì, ngại quá đi mất.
- Đừng khách khí, em cho chị một công việc như thế đã là món quà lớn nhất rồi.
Lý Chân mở cửa ra, nhẹ giọng kêu một tiếng:
- Bà nội, Tiểu Thành, con về rồi đây.
Dương Tử Mi cũng đi vào theo cô ấy.
Tuy rằng nhà hơi thấp với tối, nhưng lại sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, không hề có mùi ẩm mốc của mấy ngôi nhà cũ.
Ở trong phòng có một chiếc giường gỗ, có một bà cụ quần áo cũ nát, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt mở to trống rỗng, không hề có bất kỳ tiêu cự nào.
Ở trên một chiếc bàn nhỏ kế bên có một thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi, bộ dạng của cậu ta trông rất giống Lý Chân, là một cậu trai trông rất ưa nhìn, đang cúi đầu nghịch khối rubik trong tay mê mẩn, không thèm để ý tới tiếng gọi của Lý Chân.
- Đây là bà nội của chị, mắt bà không thấy đường, đây là em trai Lý Thành của chị, từ bé đã có chứng tự kỷ, không biết giao lưu với người khác.
Ánh mắt của Lý Chân nhìn em trai ngập tràn tình yêu và đau lòng.