Lý Chân bước tới, giơ tay dịu dàng xoa đầu em trai, cúi người ôm lấy vai của em trai, lại móc thêm một bộ trò chơi Tangram ra:
- Tiểu Thành, em xem chị mua cái gì cho em này?
Lý Thành vừa thấy bộ xếp hình Tangram thì lập tức hớn hở giằng lấy, sau đó bắt đầu cắm đầu chăm chú lắp.
Lý Chân lại sờ đầu của cậu ta thêm lần nữa, sau đó đứng thẳng dậy cười với Dương Tử Mi đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Tiểu Chân à, là ai đến thế hả con?
Bà Lý quơ cây gậy hỏi.
- Bà nội, là một em gái, em ấy muốn giới thiệu việc làm cho con.
Lý Chân chạy đến, ôm lấy cánh tay của bà nội hỏi:
- Bà nội, hôm nay bà có uống thuốc đúng giờ không thế?
- Uống rồi, Tiểu Chân à, con mau mời khách ngồi xuống đi.
Bà nội sờ sờ muốn đứng dậy.
Thấy cảnh tượng ấm áp khiến cho người ta cảm thấy cảm động thế này, Dương Tử Mi suýt nữa đã rơi lệ.
Những gì mà Lý Chân này phải gánh chịu không hề ít hơn cô, nhưng cô ấy vẫn có thể giữ được trái tim tích cực thuần khiết như thế, đúng là khiến cô phải hâm mộ và ghen tị.
Lý Chân mời cô ngồi xuống, sau đó rót một cốc nước đun sôi để nguội cho cô.
- Nhà chị nghèo, không mua nổi trà, chỉ có thể lấy nước trắng đãi em mà thôi.
Lý Chân nói với vẻ ngượng ngùng.
- Em thích uống nước trắng.
Dương Tử Mi nhận lấy cốc nước trắng kia, lại phát hiện cái cốc đựng nước kia lại là một cái cốc tử sa hàng phỏng chế đồ cổ cực tốt.
Thấy cô nhìn ngắm cái cốc đó, Lý Chân cười nói:
- Lúc ba chị còn sống thì gia đình cũng có điều kiện lắm, ông thích uống trà, nên lúc nào trong nhà cũng có sẵn một bộ trà cụ.
- Có thể cho em xem bộ trà cụ kia được không?
Dương Tử Mi hỏi.
Lý Chân lấy nguyên bộ trà cụ Tử Sa kia ra.
Dương Tử Mi cũng không phát hiện trên bộ trà cụ này có khí cổ vật gì cả, nhưng bộ trà cụ Tử Sa phỏng chế thời Minh này được làm rất tốt, gần như có thể dùng để lấy giả làm thật luôn.
- Chị Lý Chân, chị có bán bộ trà cụ này không?
Dương Tử Mi đã nghĩ ra một cách có thể giúp cả gia đình của Lý Chân vượt qua cảnh nghèo khó thiếu thốn trước mắt, nhưng lại không làm tổn thương đến lòng tự trọng của họ.
- Em ơi, đây là di vật duy nhất do cha chị để lại, chị không nỡ bán đi, huống hồ gì dù có bán thì cũng chẳng đáng mấy đồng.
Lý Chân lắc đầu nói.
- Nếu như đây là một bộ đồ cổ đáng giá thì sao? Em sẽ trả cho chị ba mươi vạn, chị có chịu bán không?
Dương Tử Mi ướm lời hỏi thử.
- Em gái à, em đừng có đùa, em còn nhỏ tuổi như thế thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Lý Chân cười nói.
- Em có đủ tiền đấy, nếu như chị chịu bán thì em có thể lập tức ra ngân hàng rút tiền cho chị.
Dương Tử Mi nói vô cùng nghiêm túc.
Hai mắt Lý Chân lóe lên, trên mặt xuất hiện vẻ bối rối, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
- Tiểu Chân, bộ trà cụ này chỉ là đồ giả cổ mà thôi, không phải đồ cổ thật đâu, con đừng có lừa tiền con gái nhà người ta.
Bà nội mắt mù ngồi bên cạnh lên tiếng nói.
Mặt của Lý Chân đỏ bừng lên, sau đó cô mới lúng túng nói với Dương Tử Mi:
- Em gái, em cũng nghe bà nội chị nói rồi đấy, bộ trà cụ mà ba chị để lại là đồ giả thôi, trước kia chị túng thiếu quá, cũng từng nghĩ chúng nó là đồ cổ, nên muốn bán chúng lấy tiền, nên chị đã mang đến chỗ Tống tiên sinh ở khu Văn Lai để giám định rồi, kết quả giám định có nói nó chỉ là đồ phỏng chế mà thôi, chẳng đáng mấy đồng, cùng lắm chỉ đáng giá một ngàn tệ mà thôi.
- Biết đâu Tống tiên sinh nhìn sai thì sao?
Dương Tử Mi cố ý cầm cốc trà kia lên xem xét thật kỹ:
- Em cũng rành đồ cổ lắm, sao em thấy chúng nó không giống đồ giả chút nào.
- Em gái, em còn non kinh nghiệm, có thể vẫn không thể phân biệt được đồ thật hay giả. Cảm ơn em đã muốn mua lại bộ trà cụ này, nhưng nó là giả thôi, chị cũng không thể lừa tiền của em được.
Lý Chân nói với vẻ thành khẩn:
- Em đã định cho chị một công việc rồi, cũng là ân nhân của chị, chị cảm ơn em còn không kịp, sao có thể lấy hàng giả để lừa tiền của em được chứ? Nếu làm thế thì chị đúng là không xứng làm người.
Dương Tử Mi mỉm cười.
Trên đời này không ít kẻ súc sinh vong ân phụ nghĩa, chuyên hãm hại người thân và bạn bè.
Người có thể giữ được chủ tâm trong lúc gia cảnh nghèo khó cùng cực như người nhà Lý Chân thế này đúng là rất hiếm có.