Nếu như người nhà này đã không chịu nhận tiền mình tặng cho thì Dương Tử Mi chỉ có thể chữa mắt giúp cho bà nội của Lý Chân mà thôi.
Nhưng mắt của bà đã mù hoàn toàn rồi, trừ phi có thể đổi được giác mạc, bằng không dù y thuật của cô có cao đến đâu đi nữa cũng không làm được gì.
Lý Chân vào phòng thay bộ đồ đạo cô kia ra, đổi thành một bộ quần áo mà cô cho là tốt nhất, đây là bộ đồ cũ mà chị họ tặng cho cô, sau đó cô rửa mặt sạch sẽ, chải tóc cột lên gọn gàng.
Thấy Lý Chân đi ra với bộ dạng khác hẳn thế này, ngay chính Dương Tử Mi cũng phải giật mình.
Hóa ra Lý Chân rất xinh đẹp, mi thanh mục tú, làn da cũng đẹp, lúc trước chắc là cô ấy cố ý làm cho bộ dạng của mình lôi thôi lếch thếch rồi mới đi ra ngoài bày quầy xem bói.
Thêm nữa là Lý Chân này trông giống Sadako đên ba phần.
- Em gái, chị chuẩn bị xong rồi, em đưa chị đến tiệm bánh gặp ba mẹ của em đi.
Lý Chân thấy Dương Tử Mi nhìn cô chằm chằm như thế thì xấu hổ đưa tay vân vê vạt áo.
- Được.
Dương Tử Mi lại chào hỏi bà Lý với Lý Thành một tiếng rồi đi ra ngoài với Lý Chân.
Lý Chân lại đạp xe chở cô.
Đi vào tiệm bánh, quả nhiên ở trong tiệm rất náo nhiệt, thậm chí còn có một hàng dài đang xếp hàng chờ.
Xem ra bánh của mẹ làm thật sự thành công ngoài mong đợi.
Dương Tử Mi dắt Lý Chân đi vào.
Hoàng Tú Lệ trông thấy cô về thì giật mình:
- Nữu Nữu, sao giờ này con không ở trường học mà về đây làm gì?
- Mẹ, hôm nay có chút việc nên không thể học được, nhiều người như thế, một mình mẹ làm không xuể đâu, con dẫn theo người đến làm giúp đây.
Dương Tử Mi chỉ vào Lý Chân nói:
- Đây là nhân viên mà con tìm giúp mẹ đấy.
- Chào bà chủ ạ!
Lý Chân vội vàng cúi đầu chào Hoàng Tú Lệ.
Hoàng Tú Lệ thoáng kinh ngạc, nhìn Lý Chân một cái rồi gật đầu:
- Không cần khách khí đâu, cháu tên là gì?
- Lý Chân ạ.
- Được rồi, Lý Chân, cháu đến thu tiền giúp dì đi.
Ấn tượng đầu tiên của Hoàng Tú Lệ dành cho Lý Chân khá tốt, nên cũng không từ chối, trực tiếp bảo cô ấy giúp nhận tiền.
Dương Tử Mi thì đang đứng gói bánh giúp mẹ.
Bận rộn chừng nửa tiếng thì khách mới vơi đi một chút.
Hoàng Tú Lệ nhìn Lý Chân, sau đó lại nhìn Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi kéo Hoàng Tú Lệ đi ra ngoài, kể tình hình nhà của Lý Chân cho Hoàng Tú Lệ nghe, để mẹ nói với Lý Chân rằng tiền lương mỗi tháng là ba ngàn tệ, cộng thêm tiền tăng ca và tiền thưởng riêng nữa.
Về phần tiền lương ba ngàn kia thì cứ để cô trả là được, mẹ không cần phải trả.
Hoàng Tú Lệ biết rõ cô ấy có lòng muốn giúp người, bản thân bà cũng thương cho hoàn cảnh của Lý Chân, nên cười nói:
- Gần đây mẹ buôn bán có lời rồi, có thể tự trả ba ngàn tệ để thuê một nhân viên chịu thương chịu khó lại kỹ tính, con đừng có lo cho mẹ.
- Vậy cũng được, cảm ơn bà chủ Hoàng ạ.
Dương Tử Mi cố ý nói.
- Cái con bé này, rốt cuộc là có chuyện gì mà con không đi học thế?
Hoàng Tú Lệ liếc cô một cái, sẵn giọng hỏi.
- Chuyện này lát nữa con sẽ kể cho mẹ sau, dù sao thì dẫu con không đến trường thì vẫn có thể thi được điểm cao thôi, mẹ không cần lo cho con đâu.
Dương Tử Mi le lưỡi nói với vẻ nghịch ngợm.
- Con đừng có để cha con lo lắng là được. Thiệt tình, mẹ vào trong tiệm đây.
Hoàng Tú Lệ sờ sờ đầu của Dương Tử Mi, đi vào trong tiệm bánh thì thấy Lý Chân đang làm việc thoăn thoắt.
Nghĩ đến hoàn cảnh của Lý Chân, Hoàng Tú Lệ lại sinh lòng thương tiếc cho cô, sau đó nói tiền lương và đãi ngộ cho cô nghe.
- Bà chủ, một tháng tận ba ngàn tệ lận sao?
Lý Chân mở to hai mắt không dám tin:
- Có phải bà chủ nói nhầm không ạ?
- Không có nhầm đâu, tiệm bánh của dì bận rộn hơn so với mấy cửa hàng khác, sau này cháu sẽ vất vả lắm. Dì trả cháu ba ngàn mà còn ngại ít đây.
Hoàng Tú Lệ vỗ vai của cô rồi nói:
- Sau này cháu cũng phải học làm bánh với dì nữa, phải chuẩn bị tâm lý là sẽ chịu cực đi nhé.