Lý Chân mừng rỡ:
- Bà chủ chịu dạy cháu làm bánh sao ạ?
- Cũng có phải bí mật gì đâu, sao mà không chịu dạy chứ? Học cho tốt vào, để dì bảo Nữu Nữu đi đặt may mấy bộ quần áo làm việc cho cháu, cháu cũng không cần phải gọi dì là bà chủ, cứ gọi là dì thì được rồi.
Hoàng Tú Lệ dịu dàng cười nói.
- Dì...
Giọng của Lý Chân nghèn nghẹn, hốc mắt ươn ướt.
- Đợi tan ca thì dì sẽ ứng trước cho cháu một tháng tiền lương, sau này cháu trả lại từ từ cho dì cũng được.
- Dì ơi, dì đối xử tốt với cháu như thế, cháu không biết phải báo đáp dì thế nào nữa.
Trong lòng Lý Chân cảm thấy vô cùng ấm áp, mắt nhòa đi.
- Ha ha, thế thì cháu cố gắng làm việc là được, sau này dì chuẩn bị mở thêm một chi nhánh nữa, nên cháu hãy học làm bánh với dì cho tốt, đến lúc đó dì cho cháu quản lý chi nhánh luôn.
Hai mắt Hoàng Tú Lệ sáng ngời, càng lúc càng tin tưởng vào tương lai của mình.
- Dì tin tưởng cháu đến vậy sao?
Lý Chân hoàn toàn bị những lời Hoàng Tú Lệ nói làm cho cảm động, cô mới bắt đầu đến đây làm thôi mà đã được tin tưởng nói là sẽ giao cho quản lý chi nhánh, đây hoàn toàn không hề xem cô như người ngoài.
Kể từ sau khi cha mẹ bị tai nạn giao thông qua đời đến nay, những người thân thích kia đều tránh xa cô như tránh ôn thần, sợ cô vay tiền hay xin xỏ cái gì.
Ra ngoài đời thì bị người ta khinh khi đủ điều, bị đối xử không giống con người.
- Dì đương nhiên là tin tưởng cháu rồi! Bởi vì dì rất tin tưởng con gái của dì.
Hoàng Tú Lệ giơ tay xoa mặt Lý Chân rồi nói:
- Từ nay về sau cháu cũng giống như con gái của dì vậy, có việc gì thì cứ nói với dì, chỉ cần dì có thể thì nhất định sẽ giúp đỡ cháu.
- Cháu cảm ơn dì.
Nước mắt của Lý Chân rốt cuộc cũng tràn mi.
Cô thề, cô nhất định phải làm việc cho thật tốt để đền đáp ơn tri ngộ của Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi.
Nhìn thấy mẹ của mình yêu thương Lý Chân như thế, Dương Tử Mi cũng cảm thấy vui mừng.
Mình ít khi kề cận bên mẹ, không thể làm tròn phận làm con.
Mong là Lý Chân có thể giúp đỡ mẹ mình phần nào.
Tặng người hoa hồng tay còn áng hương.
Giúp đỡ người khác cũng chính là đang giúp đỡ bản thân mình, câu này chẳng sai chút nào.
...
Sau khi bước ra khỏi cửa tiệm của mẹ, Dương Tử Mi đang chuẩn bị đến tòa án ký tên mua lại phần bất động sản của bí thư cũ là Dương Đức Kiệt.
Sau khi cầm được giấy tờ nhà đất xong thì cô đi vào căn nhà mà trước kia cô đã phá hủy phong thủy, xóa sạch phản cung mà trước kia cô đã bày ra, bố trí một cái thất tinh tụ linh trận ở bên trong, xua tan khí âm sát.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô lại xem xét toàn bộ lầu trên và lầu dưới một lượt, sau đó thỏa mãn định mở cửa ra ngoài, nào ngờ lại gặp phải một người quen.
Đó chính là thôn trưởng Dương Đức Minh của Dương gia thôn.
Đời trước, là gã thôn trưởng này đã ép chết cha cô, hại cô cửa nát nhà tan.
Đời này, gã lại lặp lại trò cũ, khiến cha của cô thiếu chút nữa đã bỏ mạng.
Vậy nên cô vẫn cực kỳ hận gã.
Ngày đó cô tức quá nên muốn đối phó với thôn trưởng, nên đã bày ra thất sát trận trên phần mộ tổ tiên của nhà họ Dương, muốn nhà bọn họ suy sụp, kết quả lại bị Mạnh Thiên Hiểu phá mất trận pháp, khiến cô bị nguyên khí phản phế, gân cốt bị phế, phải tĩnh dưỡng mười năm mới có thể khôi phục lại được.
Sau khi khôi phục lại mạnh khỏe thì gia đình cô lại chuyển vào thành phố, không tiếp xúc qua lại gì với nhà thôn trưởng nữa, vậy nên dần dà cô cũng quên đi nỗi đau mà ông ta đã mang đến cho gia đình mình, nên cũng chẳng định ra tay đối phó với ông ta nữa làm gì.
Sư phụ có nói, ác giả ác báo.
Có một số kẻ, sớm muộn gì cũng sẽ phải bị trừng phạt mà thôi.
Dương Đức Minh cũng nhận ra cô, thấy cô thản nhiên bước ra từ căn nhà của anh em mình thì bất mãn, giở cái thói lăm le ra oai với người trong thôn ra với cô:
- Tao bảo này, con gái nhà Dương Thanh, mày tới đây làm gì đấy hả? Mày có tin tao báo cảnh sát bắt mày không?