Báo cảnh sát bắt tôi à?
Dương Tử Mi cười khẩy một tiếng:
- Dựa vào cái gì thế hả thôn trưởng đại nhân, ông cho rằng bây giờ chúng ta vẫn đang ở thôn Dương gia đấy à mà ra vẻ thế?
Dương Đức Minh thấy bộ dạng của cô như thế thì tức giận đến mức toàn thân run lên bần bật, chỉa tay về phía cô gào lên:
- Cho dù không phải ở thôn Dương gia thì mày cũng đừng có mà lên mặt, mày đừng tưởng rằng mày đi xem bói trong thành phố kiếm được mấy xu rách thì giỏi lắm, chỉ cần tao dùng một ngón tay thôi thì mày cũng phải cuốn gói về thôn Dương gia đấy.
- Ha ha.
Dương Tử Mi phì cười nói:
- Vậy ông cứ động ngón tay thử xem, xem xem rốt cuộc là ai cuốn gói về thôn Dương gia nào.
- Mày... Mày đúng là coi trời bằng vung mà, bây giờ tao sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, nói mày tự tiện xông vào nhà riêng của người ta ăn trộm.
Dương Đức Minh tức giận gầm lên.
- Báo thì cứ báo đi, nhưng mà tôi muốn nói cho ông biết, bây giờ tôi mới là chủ nhân thật sự của căn nà này, kẻ tự ý xông vào nhà riêng của người khác là ông chứ không phải tôi.
Dương Tử Mi nhún vai, cười lạnh giơ tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu ra:
- Thôn trưởng của tôi ơi, ông mở to cặp mắt chó của mình ra mà nhìn cho kỹ, xem xem tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu này ghi tên ai nhé.
- Mày nói láo, cái thứ nghèo mạt rệp như mày thì lấy đâu ra tiền mua nhà ở đây?
Tuy rằng Dương Đức Minh nhìn thấy rên tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu này viết tên của Dương Tử Mi, nhưng ông ta vẫn không tin.
- Vậy thì ông ra tòa mà hỏi đi nhé, hỏi xem bọn họ bán căn nhà này cho ai.
Dương Tử Mi đóng cửa lại cái rầm:
- Từ nay về sau, chỗ này thuộc về tôi, tốt nhất là ông đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, tránh để tôi thấy mà bực bội trong lòng.
- Mày... Mày... Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu, tao sẽ nhờ thằng em làm trong tỉnh của tao cho mày biết mặt.
Dương Đức Minh tức muốn nổ phổi:
- Để xem mày tài giỏi cỡ nào.
- Được, thế thì tôi chờ, nhưng tôi phải báo trước cho ông biết, tốt nhất là mấy người đừng có chọc đến tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu nhé.
Dương Tử Mi chẳng muốn nói nhiều với ông ta làm gì, nghênh ngang rời đi.
- Con ranh con, lừa được mấy xu lẻ của người ta mà đã lên mặt ra vẻ.
Dương Đức Minh đứng sau lưng nhìn bóng lưng cô phun một cục đờm ra.
Dương Tử Mi chợt nhích ngón tay một cái, bắn khí âm sát ra.
Dương Đức Minh cảm giác đối diện tự nhiên có một cơn gió thổi ập tới, cục đờm mà ông ta ta phun ra bị thổi bay ngược lại rất quỷ dị, bắn lên mặt của ông ta, khiến ông ta gớm đến mức suýt chút đã nôn ra.
Dương Tử Mi cười lạnh.
Bây giờ cô đã không còn là quả hồng mềm mặc cho người khác mặc tình nắn bóp nữa rồi, chỉ là một tên thôn trưởng nho nhỏ thế này, cô chẳng thèm để vào mắt.
...
Sau khi đi ra khỏi khu Tường Hòa thì nhận được điện thoại của cha.
- Nữu Nữu à, con về nhà một chuyến đi.
Ngữ khí của Dương Thanh mang theo vài phần lo lắng và buồn rầu.
- Cha à, có chuyện gì thế?
Dương Tử Mi hỏi thử.
- Là lãnh đạo thành phố đến nhà chúng ta muốn tìm con, cũng không biết là tại sao nữa, nhưng thái độ chẳng tốt lành gì, Nữu Nữu à, có phải con đã đắc tội với người ta không?
Dương Thanh vốn có tính cẩn thận nên lúc này vô cùng lo lắng.
Dù dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Dương Tử Mi cũng có thể đoán ra đây nhất định là do cái tên Lý Thắng kia làm ra.
Nhưng cô thật sự không ngờ tới ông ta sẽ trực tiếp tìm đến cửa như thế.
Điều này khiến cho cô cực kỳ tức giận.
- Cha, không có chuyện gì đâu, bây giờ con sẽ về nhà ngay.
Dương Tử Mi sợ cha sẽ lo lắng, vội vàng gọi một chiếc xe ôm quay về nhà ngay,
Trong nhà chỉ có hai người, không thấy bóng dáng Lý Thắng đâu.
Hai người này một người là thư ký của Lý Thắng tên là Hoàng Húc, một người là tài xế của ông ta, tên là Lương Cường.
Hai người này đang đanh mặt nói chuyện với Dương Thanh, giọng điệu chẳng tốt lành gì, ra vẻ cao cao tại thượng.
Đúng là cái loại cáo mượn oai hùm.
Dương Tử Mi hừ lạnh một tiếng, đi vào trong.