Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Hai người Hoàng Húc và Lương Cường lảo đảo đi xuống lầu, đầu gối bị ngã rách da mấy chỗ, bọn họ cứ có cảm giác toàn thân bị thứ gì đó lạnh lẽo vây quanh, sống lưng lạnh buốt, gai óc nổi hết cả lên.

Dương Tử Mi đứng ở bên cạnh bờ sông, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

- A a a a a... 

Hoàng Húc kêu lên a a.

Dương Tử Mi giơ tay giải huyệt câm của gã.

Lúc này Hoàng Húc mới có thể nói chuyện được, gã chỉ vào Dương Tử Mi, giọng run rẩy: 

- Mày... rốt cuộc mày đã dùng yêu thuật gì hả?

- Chẳng lẽ không ai nói cho ông biết là tôi là thầy tướng à?

Dương Tử Mi liếc xéo bọn họ: 

- Chẳng lẽ các người quê mùa đến mức không nghe người ta nói là thầy tướng có thể giết người trong vô hình sao?


- Mày... Mày chỉ là một đứa lừa đảo mà thôi.

Hoàng Húc thở hổn hển gào lên, gã khác với Lý Thắng, gã ở trong thành phố này đã lâu, gã biết là trong thành phố xuất hiện một cô gái xem bói rất lợi hại, rất nhiều người đều tin vào cô ta, ngay cả thị trưởng cũng được cô ta chỉ điểm. 

Nhưng gã chưa bao giờ tin vào mấy thứ này, chỉ nhếch mép cười khẩy mà thôi, gã cho rằng bọn họ chỉ bị lừa mà thôi.

Lương Cường là lái xe nên có phần mê tín.

Gã vừa nghe nói Dương Tử Mi này chính là cô gái xem bói rất lợi hại mà mọi người vẫn đồn đãi bao lâu nay thì nín thinh, không dám hó hé tiếng nào. 

- Không tin chứ gì, thế thì tôi sẽ cho ông thấy quỷ một lần cho biết nhé.

Dương Tử Mi nói xong thì vẽ ra năm đạo hồn phù bắt quỷ trên không trung, dán lên đầu của Hoàng Húc.

Hoàng Húc lập tức cảm giác được toàn thân chợt trở nên lạnh lẽo, sau đó gã trông thấy rất nhiều con quỷ tóc dài lõa xõa che kín gương mặt tráng nhách nhe răng nhào về phía mình, giơ tay lôi kéo người của gã... 

- Tránh ra, tránh ra, tránh ra...

Gã hét toáng lên, không ngừng phẩy tay xua mấy quỷ hồn âm trầm đáng sợ nọ ra, sợ tới mức bĩnh cả ra quần.

Trông thấy đủ rồi nên Dương Tử Mi thu phù chú về. 

Cái lạnh lẽo kia đột nhiên biến mất, những quỷ hồn nọ cũng chẳng thấy đâu.

Hoàng Húc tỉnh táo lại từ trong kinh hãi, nơm nớp lo sợ nhìn quanh, trông thấy Lương Cường đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc cùng với Dương Tử Mi đang nhếch môi cười mỉa lạnh lẽo.

- Là mày, là mày làm đúng không? 

Gã thở hồng hộc, gào vào mặt Dương Tử Mi:

- Mày là đồ phù thủy, dám để tao thấy ảo giác!


- Có gì mà dám với không dám chứ. 

Dương Tử Mi nhướng mày cười, tay lại bắn khí âm sát ra, đánh trúng đầu gối của gã.

Bịch!

Đầu gối của Hoàng Húc chợt lạnh lẽo, hai chân mất khống chế quỳ rạp xuống trước mặt Dương Tử Mi. 

Gã cố gắng muốn đứng dậy, nhưng đầu gối lại không nghe sai khiến, giống như bị tê đi, không thể nào sai khiến nó được.

- Mày... Mày lại dùng thủ đoạn gì rồi hả?

Hoàng Húc kinh hãi nhìn Dương Tử Mi cười đáng sợ tựa như nữ la sát, trong lòng thật sự dâng lên cảm giác sợ hãi. 

Gã phát hiện chỉ cần cô gái trước mắt này động một ngón tay thôi thì gã sẽ không thể nói chuyện, nhìn thấy ma, thậm chí là quỳ rạp xuống như trúng tà.

Chẳng lẽ nó học vu thuật à?

- Không phải tôi vừa mới nói với ông à? Tôi là thầy tướng, có thể giết người trong vô hình đấy. 

Ý cười bên môi của Dương Tử Mi lại càng đậm hơn:


- Nếu như tôi mà muốn ông chết thì ông có thể chất bất đắc kỳ tử không chút dấu vết gì ngay trên giường mình vào đêm nay, đó chính là thủ đoạn của tôi.

Hoàng Húc kinh hãi: 

- Mày... nói láo, chuyện này không thể nào có thật được.

- Vậy sao? Thế ông có muốn tôi gọi thêm vài tiểu quỷ ra chơi với ông không?

Dương Tử Mi cười lạnh nói. 

Mặt mày Hoàng Húc tái xanh:

- Đừng mà!

- Nếu như ông đã không muốn thì tôi cũng muốn ông nói thẳng cho lão chủ Lý Thắng của ông rằng, nếu như lão ta mà còn muốn an hưởng đến lúc tuổi già thì tốt nhất đừng có đến kiếm chuyện với tôi nữa, cũng đừng có mà bén mảng tới gây khó dễ người nhà của tôi. Nếu như tôi còn thấy các người xuất hiện ở nhà của tôi nữa thì các người cứ chờ ngày vào hòm đi! 

Ngữ khí của Dương Tử Mi đột nhiên trở nên vô cùng hung tợn, đôi mắt to đen sáng bóng tràn ngập sát khí hung ác, khiến người ta không rét mà run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận