- Đứng đực ra đó làm gì thế? Sao không làm mau đi?
Gã đội trưởng nghiêm giọng quát lớn.
- Đội trưởng, không cục cựa được, tay chân của tôi tự dưng lại tê rần rồi cứng đờ ra.
- Đội trưởng, tôi cũng thế.
Một tên khác cũng nhăn mặt:
- Toàn thân tôi lạnh ngắt như bị trúng tà ấy.
- Các người gặp quỷ à? Thiệt tình.
Đội trưởng giơ tay đẩy bọn họ ra.
Hai người kia ngã lăn quay ra đất, nhưng không thể cử động được.
Lúc này gã đội trưởng mới phát hiện có vấn đề, cũng cảm thấy sống lưng của mình đột nhiên lạnh toát, giống như bị hơi lạnh bao phủ.
- Người đâu, bắt bọn họ lại.
Gã lại gọi cảnh sát khác lên, kết quả cũng y hệt như thế, những cảnh sát cầm còng tay lại bị đờ ra, tay chân không thể động đậy được.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Đội trưởng thấy hoảng, gã giơ súng chĩa vào Hoàng Tú Lệ.
Cổ tay của gã đột nhiên lạnh lẽo, súng rơi xuống đất, còn toàn thân gã thì cứng ngắc không thể động đậy được, đáng sợ nhất là gã muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện mình không thể nào phát ra lời được.
Đầu lại lạnh ngắt, chỉ cảm thấy xung quanh có gió lạnh thổi từng cơn, khiến cho gã nổi hết gai óc lên, tiếp theo gã lại trông thấy có rất nhiều ma quỷ nhe răng thè lưỡi yà đến giương nanh múa vuốt liên tục, trông như thể đang muốn xé xác của gã ra.
Mặc dù đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có tố chất tâm lý mạnh mẽ hơn người bình thường, nhưng gã vẫn sợ tới mức mặt mày tái mét, thiếu chút nữa là tè ra quần.
Dương Tử Mi đang ở trong trạng thái ẩn thân đi ra bên ngoài, dùng khí âm sát để khiến những tên cảnh sát kia cứng đờ ra, sau đó tịch thu toàn bộ súng của bọn họ lại ném qua một bên.
Sau khi làm xong mấy việc này thì ẩn thân thuật cô cũng đúng lúc mất hiệu lực,
Mà cô cũng vừa đi lại chỗ mà mình biến mất khi nãy.
Những gã cảnh sát bị khiến cho cứng đờ kia trơ mắt nhìn thấy cô lại quỷ dị xuất hiện ở ngay đó thì ai cũng hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy việc này thật sự rất quỷ dị.
Dương Tử Mi đi tới trước mặt của gã đội trưởng kia, đôi mắt đen láy như mực kia tựa như nhìn thấu tận linh hồn của gã:
- Bây giờ có phải vẫn muốn bắt tôi đi không?
Gã đội trưởng kia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Dương Tử Mi đứng trước mặt gã lúc này trông chẳng khác nào ma quỷ.
Dương Tử Mi giải huyệt cho gã.
Đội trưởng kia có thể cử động được, lắp bắp hỏi:
- Cô không phải là người sao?
Dương Tử Mi nhếch mép cười khẩy hỏi lại:
- Ông nói thử xem!
- Quỷ!
Gã đội trưởng hét lớn lên, sau đó xông thẳng ra ngoài.
Những tên cảnh sát khác đã được Dương Tử Mi hóa giải khí âm sát, lúc này cũng đã có thể cử động được, ai nấy cũng cuống quít leo lên xe cảnh sát, đến súng cũng không dám nhặt lại, vội vàng lái xe bỏ chạy.
Còn cái đám trật tự đô thị khác thì đã sớm chạy mất dép.
Dương Tử Mi cúi người nhặt hai mươi mấy khẩu súng kia lên, thở dài.
Phiền quá đi mất, bọn họ quăng súng lại chỗ này thì cô phải tự mình mang súng lên trả cho bọn họ nữa.
- Nữu Nữu, ban nãy con đã chạy đi đâu thế?
Hoàng Tú Lệ kinh hồn chưa bình tĩnh lại nổi, lo lắng cầm tay của Dương Tử Mi hỏi.
- Mẹ, ban nãy con dùng pháp thuật để tàng hình.
Dương Tử Mi nháy mắt nói với bà.
- Con còn biết cả tàng hình á?
Ở trong mắt mấy người phụ nữ nông thôn như Hoàng Tú Lệ thì Ngọc Thanh đạo trưởng chẳng khác gì thần tiên, vô cùng lợi hại, bà tin là phi thiên độn thổ gì ông ấy cũng biết hết.
Dương Tử Mi đi theo ông ấy học bao năm nay, bà cũng không thấy lạ lắm khi cô biết tàng hình.
Nhưng Lý Chân thì lại kinh ngạc muốn chết.
Khi nãy cô tận mắt nhìn thấy Dương Tử Mi biến mất, lại tận mắt nhìn thấy đám cảnh sát nọ xuất hiện cảnh tượng quái dị.
Cô biết tất cả những chuyện này nhất định là do Dương Tử Mi gây nên.
Trước kia cô giả làm thầy tướng, bình thường cũng làm không ít trò giả thần giả quỷ, nhưng thật không ngờ trên đời này thật sự lại có người có thể thật sự có khả năng siêu nhiên có thể giả thần giả quỷ như thế.