Nếu Tiểu Thiên ở bên cạnh cô bây giờ thì tốt rồi, nó sẽ không ngừng lẩm bẩm nói chuyện làm bạn với cô, như thế cô cũng không cần sợ cái ngõ hoang vu u ám tối tăm này nữa.
Tuyết Hồ đi rồi, Long Trục Thiên cũng đi, sư phụ cũng đi nốt, sư thúc thì chết, Tiểu Thiên trở thành em bé, họ là những người rất quan trọng với cô nhưng lại không thể ở bên cạnh cô.
Chẳng lẽ muốn mình ngũ tệ tam khuyết, rồi cuối cùng đơn côi một mình hay sao?
Suy nghĩ một hồi, cô thấy có chút xót xa.
Tạm biệt Long Trục Thiên hết lần này tới lần khác, không phải cô không lưu luyến mà là sợ anh ấy ở cạnh mình sẽ phạm phải chuyện cấm kỵ nên cũng cố nén nhớ nhung yêu thương, để anh ấy ra đi.
Sở dĩ Tuyết Hồ gặp phải đại họa, nói không chừng là do cô mà ra.
Còn sư thúc, sư phụ nữa…
Nghĩ một hồi, trong lòng cô bỗng rối bời.
- Tiểu sư điệt…
Cô bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
- Sư thúc?
Cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy sư thúc đứng dưới ngọn đèn đường ảm đạm không xa đang cười vẫy vẫy tay với cô.
- Sư thúc…
Cô bật khóc, giọng nói nghẹn ngào chạy tới kêu lên:
Nào ngờ, cô vừa tới gần, sư thúc lại cách xa, nhưng vẫn vẫy tay dưới ngọn đèn đường.
Dương Tử Mi tiếp tục đuổi theo…
Chạy và cứ chạy, cô bỗng nhiên phát hiện ra điểm bất thường.
Sư thúc hình như vẫn đứng dưới ngọn đèn đường vẫy tay với mình, mà hướng mình đi vẫn hướng về phía trước, thế nhưng tại sao vẫn thấy ngọn đèn đường như vậy?
Không lẽ đèn đường trong ngõ nhỏ này đều giống nhau sao?
Dương Tử Mi nhớ rõ ràng ban ngày mình đã từng đi qua con ngõ này rồi, chính xác thì con ngõ này cũng chỉ có tám cột đèn đường mà thôi, mình vừa rồi đuổi theo sư thúc cũng đã qua hơn mười cột rồi.
Hơn nữa, mình chạy nhanh như vậy tại sao vẫn chưa ra khỏi ngõ nhỏ này chứ?
- Tiểu sư điệt…
Sư thúc vẫn vẫy tay ở phía trước, cột đèn bên cạnh sư thúc kia hình như cũng giống với cột đèn đường bên cạnh mình, đều nhấp nháy như vậy.
Cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, từ trong túi bên cạnh móc ra một sợi dây tơ hồng buộc vào cột đèn đường, sau đó lại tiếp tục đuổi theo sư thúc.
Cô vẫn cứ đuổi, sư thúc lại chẳng thấy, nhưng ông vẫn cứ như cũ đứng dưới đèn đường vẫy tay với cô.
Trên cột đèn đường bên cạnh vẫn còn dây tơ hồng do tự mình quấn lên, máu có chút cô đọng.
- Cái này… Chuyện gì đang xảy ra?
Tay cô chạm vào sợi dây hồng kia.
Không sai, đây là do cô tự buộc vào.
Rõ ràng cô vừa đi về phía trước, nhưng tại sao lại quay về chỗ cột đèn đường này?
Cô không cam lòng tiếp tục chạy về hướng sư thúc, kết quả vẫn như thế, cô vẫn trở về cột đèn có cột sợi tơ hồng.
- Sư thúc, tại sao người có thể trêu con như thế?
Cô tức giận kêu to về phía Ngọc Chân Tử.
Ngọc Chân Tử không trả lời cô, vẫn tiếp tục vẫy tay, giọng nói mơ hồ:
- Tiểu sư điệt à…
Dương Tử Mi bắt đầu hoài nghi đây là ảo giác của chính mình.
Cứ coi như là quỷ hồn đi, sư thúc cũng không nên nói đùa với cô như vậy.
Cô nhắm hai mắt lại rồi nghiêng tai lắng nghe, sau đó phát hiện xung quanh không có bất cứ thanh âm nào xuất hiện trong không khí, giống như không có bất kỳ sinh khí nào quanh đây.
Chuyện này là sao?
Cô mở to mắt.
Cột điện bên cạnh người vẫn nhấp nháy như vậy, có một sự quỷ dị không thể giải thích được.
Cột đèn đằng trước sư thúc cũng nhấp nháy như vậy, lúc sáng lúc tối, nhưng lại không chiếu sáng gương mặt của sư thúc.
Dương Tử Mi mở Thiên Nhãn xem xét lại phát hiện vẫn như thế, không có thay đổi gì.
Hình như trong này Thiên Nhãn mất đi tác dụng, thậm chí âm sát khí cũng không thấy chút nào.
Việc ngày rốt cuộc là như thế nào?
Trong lòng cô có chút thấp thỏm bất an.