Dương Tử Mi phát hiện, mới có mấy tiếng ngắn ngủi không gặp, mẹ có vẻ tiều tụy, gầy gò đi nhiều, thái dương thậm chí còn nhuốm thêm một ít tóc bạc.
Cô ngẩng đầu nhìn lịch treo tường bên cạnh, ngày 20 tháng 5, nghi hoặc hỏi:
- Hôm nay không phải là ngày 17 tháng 5 sao? Em con sao lại xé thêm mấy ngày thế này?
- Nữu Nữu...
Hoàng Tú Lệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô:
- Đứa trẻ này, con bị làm sao vậy? Hôm nay là ngày 20 mà... Ba ngày nay rốt cuộc con đã đi đâu? Tại sao thời gian mà cũng quên đi được vậy?
- Ngày 20? Ba ngày? Mẹ... mẹ nói sau khi tiệm bánh mì bị phá bỏ, con đã mất tích ba ngày?
Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy Nữu Nữu, con rốt cuộc làm sao vậy? Có phải bị ốm rồi không?
Hoàng Tú Lệ đưa tay sờ trán cô, thấy không sốt, hơi yên tâm một chút:
- Con rốt cuộc đã đi đâu vậy?
Dương Tử Mi không hề nghĩ đến, mình ở trong ngõ nhỏ kia hình như chỉ ngất đi có hai tiếng thôi mà, sao lại biến thành ba ngày rồi?
Cô lấy điện thoại đi động ra xem, thời gian hiển thị trên điện thoại quả nhiên là ngày 20, còn có mấy tin nhắn chưa đọc, mở ra xem, toàn là tin nhắn của bố cô tìm cô.
Cô lo lắng, nếu như mình ở bên trong đó một ngày, ở bên ngoài có khi nào là một năm không.
Cô gọi cho Dương Thanh, nói mình đã về nhà rồi, ông không cần tìm cô nữa.
Dương Thanh từ bên ngoài vội vã trở về.
Dương Tử Mi phát hiện bố hình như cũng gầy đi nhiều, khuôn mặt phong trần mệt mỏi.
Bởi vì mình đột nhiên mất tích, khiến bố mẹ lo lắng đến như vậy, trong lòng cô vô cùng áy náy.
Dương Thanh cũng không gặng hỏi cô, chỉ vui mừng nói một câu:
- Về nhà là tốt rồi.
- Bố, mẹ, bố mẹ yên tâm đi. Cho dù có một ngày con đột nhiên mất tích, thì đó là vì con đi đến một nơi đặc biệt nào đó chưa về ngay được. Nhưng con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hai người về sau đừng lo lắng cho con, được không?
Dương Tử Mi hốc mắt ươn ướt nhìn bố mẹ nói.
- Nữu Nữu, con là con gái của bố mẹ, con đột nhiên mất tích như vậy, bố mẹ sao có thể không lo lắng chứ?
Hoàng Tú Lệ đưa tay vuốt má cô nói:
- Ba ngày nay con nhất định là chưa được ăn cơm no, sắc mặt xanh xao, quầng mắt cũng thâm rồi này.
- Con ăn rồi, chỉ là bận chút việc nên hơi mệt.
Dương Tử Mi biết, chính bố mẹ cô mới là người ăn uống không cẩn thận. Nếu không, sẽ không thể trong ba ngày đã gầy đi mấy cân như vậy.
Dương Thanh hỏi:
- Nữu Nữu, chuyện lần trước quản lí thành phố và cảnh sát đến phá tiệm bánh mì của mẹ con rốt cuộc là sao vậy? Về sau trưởng cục cảnh sát và trưởng cục quản lí thành phố đích thân xin lỗi bố mẹ, hơn nữa còn bồi thường thiệt hại.
- Dạ, bọn họ vốn dĩ là muốn gây sự với con, không liên quan gì đến tiệm bánh mì, bây giờ giải quyết xong rồi, bố mẹ không cần lo lắng đâu.
Dương Tử Mi không biết cục trưởng Lý Thắng xin lỗi bồi thường, rốt cuộc là do sợ hãi hay là bị La Anh Hào ép.
Sau khi ăn cơm ở nhà xong, cô tạm biệt bố mẹ xuống lầu, tiện thể gọi điện cho La Anh Hào.
- Anh nói này đại sư, ba ngày nay em đột nhiên đi đâu vậy?
La Anh Hào vừa nghe được điện thoại của cô:
- Anh gần như điều tra khắp thành phố rồi, người cuối cùng nhìn thấy em là Hoàng Đức An. Ông ta nói em xem phong thủy cho nhà ông ta xong thì đi rồi, anh suýt chút nữa nói cho cả đồ đệ của em.
- Em đi từ nhà bác Hoàng ra, rồi đi vào một cái ngõ. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào đi vào một không gian thần kì, thoạt nhìn giống quỷ đả tường, nhưng làm thế nào cũng không ra được.
Dương Tử Mi không giấu giếm La Anh Hào chuyện gì, kể lại toàn bộ sự việc mà mình đã trải qua cho anh ta nghe.