Sadako đi đến, thấy một đống chó đã chết, kinh ngạc há to miệng.
- Sadako, cô có thể nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào không?
Dương Tử Mi hi vọng Sadako biết chuyện, vội hỏi.
- Xin lỗi chủ nhân, tôi không biết.
Sadako lắc đầu nhưng Dương Tử Mi lại thấy rõ ràng đầu ngón tay cô ta hơi hơi run rẩy, không giống với bình thường.
Ánh mắt Dương Tử Mi trở nên lạnh lùng:
- Thật sự không biết?
- Cô đừng quên, tôi là chủ nhân của cô.
- Chủ nhân, tôi thật sự không biết, chỉ là không hiểu sao tôi có cảm giác sợ hãi.
Sadako cúi đầu đáp lại.
Cô là một xác sống, cô thì sợ cái rắm!
Dương Tử Mi muốn chửi một trận, nhưng không có nói ra thành lời.
- Đưa đám chó này ra ngoài đi.
Dương Tử Mi yêu cầu cô.
- Vâng, chủ nhân.
Sadako lại phát huy tinh thần nữ giúp việc hoàn hảo của cô: Một... không sợ khổ. Hai... không sợ mệt. Ba... không sợ thối. Cô cẩn thận cho mấy con chó đã biến thành xác ướp kia vào trong vải dầu gói chặt lại, sau đó đem chúng chôn ở khu ngoại ô.
Dương Tử Mi cầm cái xẻng xuống đào, bên dưới không ngờ còn có một cỗ quan tài.
Bốn phía ngoài quan tài phủ đầy kết giới Ngũ Mang Tinh, dường như đang muốn trấn áp một thứ gì đó.
Thấy vậy cô liền nghĩ thầm:
- Đây là do sự phụ làm ư?
- Không phải sư phụ trước giờ luôn khinh thường Âm Dương sư của Nhật Bản sao, ông chỉ coi đó là một nhánh rất nhỏ của cổ thuật Hoa Hạ.
- Sao giờ lại dùng kết giới Ngũ Mang Tinh?
Cô lười phá giải từng cái một, trực tiếp cầm kiếm Mạc Tà lấy từ trong phòng ra, chém mấy nhát lên trên.
Kết giới Ngũ Mang Tinh dày đặc bị kiếm quang đánh vào, biến mất không còn dấu vết..
Quan tài chỉ là loại bình thường, chất gỗ màu sơn đều còn mới, dường như mới chôn không lâu.
Dương Tử Mi khẩn trương mở nắp quan tài, sau đó cả người đều ngây dại, toàn thân lạnh lẽo, nước mắt chảy ròng...
Người nằm trong quan tài không phải ai khác mà chính là sư phụ cô Lý Ngọc Thanh, hai mắt đang nhắm, bộ dạng rất bình an, giống như là đang ngủ mà thôi.
- Sư... phụ...
Thanh âm Dương Tử Mi nghẹn ngào, run rẩy sờ lên mặt Ngọc Thanh.
Phát hiện cơ thể ông vẫn còn độ ấm của người sống, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại, vội vàng bắt mạch của ông, mạch vẫn còn đập nhẹ.
- Sư phụ…
Dương Tử Mi vừa mừng vừa sợ kêu to, sau đó vội vàng ôm ông ta ra khỏi quan tài.
Lúc này cô mới phát hiện, cả người sư phụ thật nhẹ, thật gầy.
Năm cô sáu tuổi bị nguyên khí phản phệ, gân cốt gần như bị phế, sư phụ luôn ôm dỗ dành cô, nuôi cô khôn lớn, đến việc đi vệ sinh của cô cũng chăm lo chu đáo.
Lúc đó, sư phụ trong mắt cô nặng tựa núi Thái Sơn, là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của cô.
Hiện giờ đến lượt cô ôm sư phụ, nhưng ông lại nhẹ đến vậy.
Dương Tử Mi cẩn thận đặt ông trên giường, dùng ngân châm truyền nguyên khí cho ông. Lại lấy mảnh nhân sâm ngàn năm cho ông ngậm trong miệng, giữ lại sinh khí của ông.
Sadako đi tới, thấy tình huống trước mắt, kinh ngạc hỏi:
- Đạo trưởng quay lại rồi?
Dương Tử Mi quay đầu tức giận trừng mắt nhìn cô:
- Không phải cô nói là sư phụ đi xa nhà ư? Vì sao sư phụ lại nằm trong quan tài dưới đất?
Sadako vô tội chớp mắt, lắc đầu nói:
- Chủ nhân, tôi thật sự không biết, ngày đó ông ấy ra ngoài đã bảo tôi nhắn lại với cô như vậy.
- Meo...
Con mèo đen xông vào, chớp chớp đôi mắt màu xanh lục nhìn Ngọc Thanh đang nằm bất động, vẻ mặt trông như họ biết nhau.
Dương Tử Mi không chú ý tới biểu camr của con mèo đen, kiểm tra tình trạng cơ thể của sư phụ, về cơ bản mọi thứ đều bình thường, chỉ là…
Khi cô mở thiên nhãn kiểm tra, lại phát hiện ba hồn bảy phách của sư phụ, giờ đây chỉ còn có một hồn.